Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 105

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Để tiếp tục theo dõi diễn biến câu chuyện, mời bạn đọc tiếp ở phần dưới.

Phó Kinh Nghiêu ôm chặt eo cô, khẽ thở phào nhẹ nhõm và nằm yên.

Vợ chồng hợp pháp nằm chung một giường là chuyện bình thường, hơn nữa họ đâu phải chưa từng qua đêm cùng nhau.

Nhưng lần này, hai người nằm rất gần, anh và cô gần gũi đến mức cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập của đối phương.

Theo cách nói của Lâm Khê, tối nay có thể thu được rất nhiều luồng khí tím, chắc cô sẽ không trách anh.

Phó Kinh Nghiêu khẽ thì thầm với giọng khàn khàn, "Em mới là người chủ động quyến rũ anh trước."

Lâm Khê ngủ rất say, mơ thấy tiên giới.

Cô tay trái ôm vàng thỏi, tay phải nắm đá quý lấp lánh, chân dẫm lên một ngọn núi vàng rực, trên đầu chất chồng sơn hào hải vị, nào sườn, móng giò heo, cá nướng, cua hoàng đế...

Tiên giới, thực sự là tiên giới trong mơ.

Cô cười khà khà trong mơ. "Sướng quá trời ơi!"

Phó Kinh Nghiêu cúi xuống nhìn cô, chẳng hay biết gì mà cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Không ai để ý đến cổ tay Lâm Khê lóe sáng nhè nhẹ vài lần.

Tiểu Thổ tò mò nhìn ra ngoài, "Ôi chà, sao chủ nhân và bảo bối nhà chủ nhân lại ôm nhau ngủ thế kia, thế này thì làm sao mà thoải mái được chứ?"

Tiểu Kim khẽ vuốt râu trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm túc, "Ta cũng mịt mờ như ngươi thôi."

Tiểu Mộc lập tức đưa tay che mắt hai đứa, "Chuyện của người lớn, bọn trẻ con các ngươi đừng có mà tò mò xen vào!"

Tiểu Thổ bĩu môi phụng phịu, "Ta hơn hai nghìn tuổi, không hề nhỏ chút nào!"

Tiểu Kim: "Ta cũng hơn hai nghìn tuổi, chủ nhân mới hai mươi tuổi, xét ra thì chủ nhân mới là đứa trẻ con."

Tiểu Mộc khẽ day trán ngao ngán, "Trọng điểm có phải là cái này đâu chứ?"

"Chuyện của chủ nhân, cái lũ tinh linh ngây thơ các ngươi không được xen vào."

Tiểu Thổ gật đầu lia lịa, "Dạ vâng ạ!"

" Đúng rồi, Tiểu Mộc, lần trước ngươi nói sẽ dẫn bọn ta đi xem thoại bản, giờ là cơ hội vàng đó."

Tiểu Kim gật gù tán thành ý của Tiểu Mộc: "Chủ nhân ngủ say như c.h.ế.t rồi, sẽ không phát hiện chúng ta lén chuồn đi đâu."

Tiểu Mộc thấy vậy liền gật gù, "Đi thôi, chúng ta chuồn ngay đến phòng bảo bối của chủ nhân bây giờ!"

"Khoan đã." Tiểu Kim khẽ hạ giọng, "Thế còn Tiểu Hỏa và Tiểu Thủy?"

"Chuyện này dễ ợt mà." Tiểu Mộc đánh thức hai người giấy đang ngủ bên cạnh: "Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa, chúng ta ra ngoài 'tu luyện' thôi nào."

Tiểu Thủy trở mình, uể oải nói: "Mấy đứa đi đi, tớ mệt rồi."

Tiểu Hỏa cũng ngả người, bực bội lầm bầm: "Đừng có làm ồn nữa."

Tiểu Mộc mỉm cười đầy ẩn ý: "Hai đứa cứ nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước đây."

Ba người giấy lập tức hóa thành một luồng sáng, lướt thẳng về phía phòng của Phó Kinh Nghiêu.

Căn phòng của Phó Kinh Nghiêu mang tông màu đen trắng chủ đạo, gọn gàng và tinh tươm đến từng chi tiết nhỏ. Trên tủ đầu giường có đặt vài cuốn sách.

Tiểu Thổ cử động chân tay, tò mò hỏi: "Giờ chúng ta tìm kiểu gì đây?"

"Cứ để tớ lo, tớ có kinh nghiệm rồi." Tiểu Mộc quanh quẩn một lát, cuối cùng dừng lại trước một chiếc tủ có khóa.

"Ối, không mở được rồi." Tiểu Thổ hơi tiếc nuối: "Thế là chúng ta không xem được sách mất."

Tiểu Mộc nhếch mép cười, tự tin nói: "Ổ khóa bé tí thế này mà đòi làm khó tớ sao?"

Nó có thể thay đổi kích thước cơ thể theo ý muốn, ngay lập tức biến ra một chiếc chìa khóa có hình dạng y hệt ổ khóa.

Ngón tay Tiểu Mộc dài ra thon dài, khéo léo luồn vào ổ khóa, xoay nhẹ vài vòng, "tách" một tiếng, ổ khóa liền bật mở.

Tiểu Thổ kinh ngạc kêu lên: "Ôi chao, Tiểu Mộc siêu đỉnh luôn!"

"Tớ là Mộc Linh mà, chuyện nhỏ như con thỏ ấy!"

Tiểu Mộc lấy ra một cuốn sách, trên bìa là bốn chữ lớn, được viết một cách rõ ràng: Cẩm Nang Tình Yêu.

Tiểu Thổ nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Đây là cuốn sách mà mọi người vẫn thường đồn thổi sao?"

"Chắc là vậy rồi." Tiểu Mộc lật mở trang đầu tiên, giới thiệu cho hai tiểu yêu vẫn còn ngây thơ: "Đây là mục lục của nó."

1. Ăn uống là bản năng, nhưng cần biết cách khoe khéo thân hình quyến rũ.

2. Chi tiết chạm đến trái tim, hãy nhớ rõ từng sở thích nhỏ của nàng.

3. Ám muội trong đêm khuya, những lần vô tình tiếp cận càng dễ khiến đối phương rung động.

4. Mỗi ngày đều phải hôn hít, ôm ấp, và bế bổng.

Tâm Tư Mơ Mộng Đêm Hè

Mỗi chương đều đi kèm hình minh họa sinh động, miêu tả những hành động như ôm eo, vuốt tóc, hôn môi, và...

Tiểu Kim càng đọc càng thấy có gì đó sai sai, "Đây đúng là sách của thế giới con người ư? Mấy cái hình vẽ kỳ lạ này rốt cuộc là gì vậy?"

Nhận thấy nội dung tiếp theo có vẻ không mấy phù hợp với những tiểu yêu còn ngây thơ như thế này, Tiểu Mộc điềm tĩnh gập cuốn sách lại.

"Đây chỉ là một kiểu sách thôi, mấy cuốn có cốt truyện thì hấp dẫn hơn nhiều."

Tiểu Thổ lẩm bẩm, ngờ vực hỏi: "Tớ thấy cuốn sách này đang dạy cách quyến rũ đối phương thì phải?"

"À, tớ biết rồi!" Nó tự tin reo lên: "Bảo bối của chủ nhân muốn 'cưa cẩm' chủ nhân, nên đây là sách mà anh ấy tự viết ra!"

Tiểu Mộc vội vàng đính chính: "Cái này không gọi là 'cưa cẩm', mà là những 'thú vui' rất đỗi riêng tư giữa vợ chồng với nhau."

Tiểu Thổ chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, khó hiểu hỏi: "Nghĩa là sao vậy?"

"Chuyện này mà kể ra thì phải nói là dài lắm đây."

Tiểu Mộc ôm chặt cuốn Cẩm Nang Tình Yêu, bắt đầu giảng giải từ chế độ hôn nhân của con người, nói về chuyện kết hôn, sinh con, rồi cả quá trình sinh sản của các loài sinh vật.

Tiểu Thổ và Tiểu Kim lắng nghe đến mê mẩn.

Ba người giấy đang mải mê đến mức hoàn toàn không hề để ý tới Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa đang lấp ló ngoài cửa.

Tiểu Thủy hừ lạnh một tiếng: "Dám lừa tớ đi 'tu luyện', có chuyện gì vui lại giấu không cho tớ tham gia, hừ!"

Tiểu Hỏa đảo tròn mắt, ngờ vực: "Bọn họ lén lút vào phòng của bảo bối chủ nhân để làm gì thế nhỉ?"

Hai đứa nhìn nhau, rồi đồng thanh thì thầm: "Mau báo cho chủ nhân biết thôi."

Lúc này, Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa tạm thời ngừng cãi vã, hiếm hoi lắm mới có lúc chung một suy nghĩ.

Khi bình minh vừa hé rạng, tia nắng đầu tiên của buổi sớm đã len lỏi chiếu vào căn biệt thự.

Lâm Khê tỉnh giấc nhưng vẫn còn mơ màng, cô nhắm nghiền mắt, ôm chặt chiếc chăn vào lòng.

Nhưng chiếc chăn này có gì đó không đúng lắm, nó vừa nóng ấm lạ thường lại vừa có cảm giác hơi cứng.

Lâm Khê bỗng giật mình mở bừng mắt, và lập tức đối diện với khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của Phó Kinh Nghiêu. Cô nàng giật b.ắ.n cả mình.

"Anh... anh làm gì ở đây vậy chứ?!"

"Em tỉnh rồi à?" Phó Kinh Nghiêu bình thản đáp, giọng điệu không chút gợn sóng: "Tối qua em cứ nhất quyết ôm lấy anh không buông, còn kéo anh lên giường nữa chứ."

"Thật... thật vậy sao?"

Lâm Khê giật mình thon thót, những hình ảnh hỗn loạn tối qua ào ạt ùa về trong đầu cô.

Cô không chỉ ôm chặt anh, mà còn cắn anh một cái, thậm chí còn nũng nịu không cho anh rời đi...

Ôi trời! Quá mất mặt! Hình tượng của cô đã tan tành mây khói rồi còn đâu.

Rượu đúng là thứ đáng sợ. Thứ cồn kia tối qua quá mạnh, khiến cô say bí tỉ đến quên hết trời đất.

Lâm Khê len lén đảo mắt nhìn xung quanh.

Hiện tại, cô vẫn đang bám riết lấy Phó Kinh Nghiêu như một con bạch tuộc, tay chân quấn chặt lấy anh. Tư thế này thực sự quá là ám muội đi mất!

Cô không biết phải làm gì. Khi bản năng thôi thúc cô buông lỏng tay chân, vô tình lại đá trúng một vị trí nhạy cảm.

Ôi không! Tiêu rồi! Thật sự quá mất mặt!

"Đừng động đậy."

Giọng Phó Kinh Nghiêu khản đặc, trầm thấp vang lên.

Lâm Khê hoàn toàn cứng đờ, không dám nhúc nhích. Cô lí nhí: "Em... em xin lỗi, em không cố ý. Anh không sao chứ?"

Nếu là cố ý, e rằng mọi chuyện đã không dừng lại ở đây.

Ánh mắt Phó Kinh Nghiêu trở nên thăm thẳm, hơi thở anh dần trở nên dồn dập. "Cứ ôm thế này một lát đi. Chỉ một lát nữa thôi là được."

Người đàn ông bên cạnh ôm cô thật chặt. Đây là lần đầu tiên Lâm Khê tiếp xúc thân mật với anh đến thế.

Cơ thể anh ấm nóng đến lạ. Vết cắn mờ mờ trên tai trái, yết hầu gợi cảm nổi lên rõ nét, khiến cô bỗng dưng lại muốn cắn thêm một lần nữa.

Trời ơi! Cô lại suy nghĩ vẩn vơ rồi!

Phó Kinh Nghiêu dường như sở hữu một sức hút chí mạng, cứ thế mà khuấy động trái tim cô không ngừng.

Lâm Khê nhắm mắt lại, thầm niệm kinh thanh tịnh.

Thường ứng thường tĩnh, thường thanh tịnh hĩ.

Người tu đạo cần thanh tâm quả dục, tuyệt đối không được mê đắm bởi sắc đẹp phàm trần.

Tâm loạn rồi, trí tuệ sẽ giảm sút.

Cứ thế ôm nhau thêm một lúc, Lâm Khê cảm thấy người bên cạnh nhẹ nhàng buông tay, rồi đứng dậy rời khỏi.

" Tôi về phòng rửa mặt."

"Ồ, ừ."

Lâm Khê thu mình vào chăn, tiếp tục niệm kinh thanh tịnh, "Thường ứng thường tĩnh, thường thanh tịnh hĩ."

Không biết cô đã lẩm nhẩm bao lâu thì bên tai vang lên tiếng nói của mấy người giấy.

"Chủ nhân, chủ nhân."

Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa vọt ra, mỗi đứa níu lấy một tay cô, "Chủ nhân ơi, em nói cho người một bí mật nè!"

Đầu óc Lâm Khê còn đang mơ màng, "Bí mật gì cơ?"

Tiểu Thủy ngạc nhiên ra mặt, "Chủ nhân, người không để ý thấy ba người giấy kia biến mất từ bao giờ rồi sao?"

Lâm Khê giật mình, bật phắt dậy. Cô vội giơ cổ tay lên nhìn, "Tiểu Kim, Tiểu Thổ với Tiểu Mộc đâu rồi?"

Tiểu Hỏa hừ một tiếng rõ lạnh, "Ba đứa ấy lén lút trốn đi mất rồi."

Tiểu Thủy chêm vào, "Tiểu Mộc rủ rê Tiểu Kim với Tiểu Thổ đi làm chuyện bậy đó chủ nhân."

Lâm Khê thắc mắc.

Mấy người giấy đơn thuần như chúng nó thì có thể gây ra chuyện xấu gì chứ?

Tiểu Thủy chỉ tay về phía phòng bên cạnh, "Chủ nhân, em tận mắt thấy Tiểu Mộc, Tiểu Kim và Tiểu Thổ mò vào phòng của bảo bối chủ nhân, còn cạy cả cái khóa ra, xong lấy trộm một quyển sách!"

Tiểu Hỏa cũng giơ tay lên khẳng định, "Chủ nhân, em cũng thấy y chang! Tiểu Mộc cười gian xảo lắm, trông là biết đang ủ mưu làm chuyện không hay rồi!"

Lâm Khê càng thêm khó hiểu.

Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 105