Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
“Khoan đã.” Lâm Khê cắt ngang, hỏi vặn: “Chị chưa từng trực tiếp gặp Thần Chủ, từ trước đến nay chỉ giao tiếp với vị hòa thượng đó thôi, đúng không?”
Khương Y Y gật đầu lia lịa, đáp: “Hòa thượng bảo tôi làm gì, tôi làm nấy, không dám sai lời.”
Lâm Khê xoa xoa cằm, giọng trầm xuống: “Ý chị là chị chẳng biết gì sất, chỉ là một kẻ làm việc vặt, giữ lại chị cũng chẳng có ích lợi gì.”
“Không! Tôi có ích mà!” Khương Y Y tưởng cô sắp ra tay g.i.ế.c mình, vội vàng thanh minh: “Vị hòa thượng đó tên là Thích Không Pháp Sư, nhưng tôi không nhìn rõ ngũ quan của ông ta. Cứ mỗi lần lại gần ông ta, trong đầu tôi lại tự động vang lên bài chú Đại Bi...”
Lâm Khê hờ hững nói: “Những điều này, tôi đã sớm biết rồi.”
“À còn nữa, còn nữa!” Khương Y Y nuốt khan một ngụm nước bọt, vội vàng bổ sung: “Vị hòa thượng đó có chứng sạch sẽ nặng lắm, nhưng lại thích ăn thịt sống, uống rượu vang đỏ, và cả món rau trộn với dầu Laoganma nữa.”
Lâm Khê: “...”
Mấy thứ này thì có ích lợi quái gì chứ.
Tại sao vị hòa thượng kia lại xem Khương Y Y như một con tốt thí, rồi vứt bỏ chị ta không chút do dự như vậy?
Dựa theo những hành vi trước đó của Hỗn Độn Hội, chúng chắc chắn phải dốc toàn lực để tìm kiếm mảnh vỡ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mảnh vỡ! Chết tiệt, Vân Ngạn và Bạch Tu Viễn cũng đang đi tìm mảnh vỡ!
Vị hòa thượng kia đã dùng Khương Y Y để đánh lạc hướng họ, che giấu mục đích thực sự là truy tìm mảnh vỡ!
Bất chợt, Khương Viện Viện thất thanh hét lên: “Cục trưởng vừa gửi tin nhắn, nói đội trưởng và anh Tu Viễn đã mất liên lạc rồi!”
Lâm Khê chau mày, lẩm bẩm: “Vị hòa thượng kia rời khỏi đây chưa đầy năm phút, ông ta không thể nào nhanh đến mức đã chạm mặt với Vân Ngạn được.”
Vân Ngạn và Bạch Tu Viễn không phải hạng xoàng. Cục Quản lý Đặc biệt hoàn toàn mất liên lạc với họ, điều này cho thấy cả hai đã bị khống chế một thời gian.
Ánh mắt Lâm Khê sắc lạnh. "Hòa thượng đó có kẻ đồng lõa, và đó mới thực sự là đồng đội của ông ta!"
Khương Viện Viện siết chặt điện thoại, "Chị đại, giờ phải làm sao?"
Thảo nào dạo gần đây Khương Y Y thường xuyên gây rối, khiến người của Cục Quản lý Đặc biệt phải dốc hết sức điều tra cổ trùng.
Nhưng có lẽ bọn Hỗn Độn Hội không ngờ rằng Cục Quản lý Đặc biệt đã biết về sự tồn tại của mảnh vỡ và đã cử người đi tìm chúng.
Vậy nên, hòa thượng mới cố tình dẫn cô ấy đến đây...
Không, vẫn chưa đúng.
Dù Khương Viện Viện có Cổ Vương trong tay, nhưng thực lực của cô ấy vẫn chưa đủ để khiến tổ chức phải kiêng dè đến vậy.
Người mà chúng thực sự sợ là chị đại!
Khương Viện Viện trình bày suy đoán của mình, "Chị đại, tên hòa thượng đó biết đến sự tồn tại của cô, nhưng chúng ta chưa từng giáp mặt ông ta."
"Chuyện này để sau tính." Lâm Khê xoay cổ tay, "Cô áp giải Khương Y Y về Cục Quản lý Đặc biệt, tôi đi cứu người."
Cô bấm đốt ngón tay tính toán, Vân Ngạn quả nhiên không ở quá xa.
Lâm Khê nhanh chóng rời đi, thoáng cái đã không còn thấy bóng.
Khương Viện Viện đứng đó thấp thỏm không yên, thầm mong mọi chuyện suôn sẻ. Chị đại, đội trưởng và cả anh Tu Viễn nhất định phải bình an trở về.
Giữa hai ngọn núi là một thung lũng trơ trọi, không một cọng cỏ nào mọc nổi.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng lưng chừng núi, toàn thân được che kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt xanh biếc kỳ dị.
Gã nheo mắt quan sát hai người phía dưới, nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng, "Truyền nhân của Thiên Tinh Phái và Thần Tiêu Phái... Tiếc là hôm nay lại phải bỏ mạng nơi này."
"Chưa chắc đâu, đừng đánh giá thấp nhân tài Hoa quốc." Hòa thượng Thích Không chầm chậm bước đến, toàn thân ông tỏa ra ánh sáng từ bi.
Trong đầu Thanh Ô tự động vang vọng bài Đại bi chú, gã khó chịu gầm lên: "Đừng niệm nữa, đồ trọc thối!"
Thích Không chắp tay trước ngực, "A di đà phật, thí chủ, xin hãy xưng đúng pháp hiệu của bần tăng, Thích Không pháp sư."
Mắt Thanh Ô tóe lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thích Không pháp sư, được rồi chứ?"
Thích Không buông tay xuống, mỉm cười nhẹ, "Đấy mới đúng. Ngươi còn thông minh hơn ả cổ thuật sư hôi hám kia nhiều."
Thanh Ô trợn trừng mắt, "Ngươi lại dám bán đứng đồng đội ư?"
Thích Không bề ngoài là một hòa thượng, nhưng kỳ thực lại tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, bán đứng đồng đội mà chẳng hề có chút lương tâm cắn rứt.
Thích Không đính chính lại lời gã, "Khương Y Y không phải đồng đội của ta, cô ta chưa gia nhập Hỗn Độn Hội."
Thanh Ô liếc xéo ông ta một cái, "Khương Y Y giỏi về cổ thuật Miêu Cương, thừa tư cách gia nhập Hỗn Độn Hội."
"Không, cô ta không có tư cách!" Thích Không lộ rõ vẻ khinh thường, "Chỉ là một kẻ vô dụng đầy mùi hôi thối, tổ chức không phải ai muốn vào cũng được!"
Ông ta đã sớm không thể chịu nổi Khương Y Y, ngày nào cũng bày ra mấy con sâu bọ hôi hám, còn dùng cổ trùng để đe dọa ông ta.
Thích Không mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, rất muốn đập c.h.ế.t lũ cổ trùng đó, nhưng nghĩ đến việc tay mình sẽ dính đầy xác sâu, ông ta đành nén lại.
Ông ta ghét Khương Y Y, và cũng ghét sâu bọ.
Thích Không quay người lại, "Ngươi mới là đồng đội của ta, Thanh Ô."
"Chúng ta chỉ là đồng đội tạm thời mà thôi." Thanh Ô cau mày, "Hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ xin đổi một đồng đội khác."
Gia nhập Hỗn Độn Hội nhiều năm, gã mới leo lên được vị trí hiện tại.
Thế mà tên hòa thượng này vừa gia nhập một tuần đã có thể ngang bằng với gã, thậm chí còn áp chế gã một bậc.
Thần Chủ đại nhân đặc biệt coi trọng Thích Không, âm thầm ra lệnh cho gã phải nghe lời vị hòa thượng này.
Thanh Ô đến từ nước T, không quen với môi trường Hoa quốc. Gã nói tiếng phổ thông còn nặng giọng địa phương, không thích hợp để tự do đi lại bên ngoài, rất dễ bị lộ.
Hòa thượng Thích Không là người Hoa quốc chính gốc, toát ra khí chất từ bi một cách tự nhiên. Bất cứ ai nhìn thấy ông ta cũng tự động tin tưởng ông là một người tốt từ tận đáy lòng.
Lần này mục tiêu quan trọng nhất là mảnh vỡ, Thanh Ô vì đại sự nên đành nhẫn nhịn.
Tuy nhiên, gã thật sự chẳng thể chịu nổi Đại bi chú. Thứ này còn phiền phức và khó chịu gấp trăm lần vòng kim cô của Tôn Ngộ Không.
Xong nhiệm vụ này, gã nhất định phải đổi đồng đội!
Thanh Ô bước dịch sang bên cạnh hai bước, giữ khoảng cách xa hơn một chút với hòa thượng.
Thích Không cười mỉm nhìn gã, "Đổi đồng đội à? Giải quyết xong chuyện này rồi hẵng nói."
"Chuyện này gần như đã xong rồi." Thanh Ô đăm chiêu nhìn xuống trận pháp bên dưới, "Không ai có thể phá nổi Bát Môn Kim Tỏa Trận của ta."
Một làn khí đen đặc quánh bao trùm giữa thung lũng, chỉ lờ mờ thấy hai người bên trong đang nỗ lực tìm cách vượt qua trận pháp.
Thích Không khẽ đưa tay, "Thiên Tinh Phái là một môn phái phong thủy hàng đầu, Bát Môn Kim Tỏa Trận chưa chắc đã kìm hãm được bọn họ."
Thanh Ô hừ lạnh một tiếng, "Thiên Tinh Phái cần la bàn để định vị. Chỉ cần làm nhiễu từ trường, phá hủy la bàn của hắn, thì toàn bộ thuật pháp của hắn cũng trở nên vô dụng."
"Ta đã tự tay bố trí Bát Môn Kim Tỏa Trận, ta có đủ tự tin vào nó."
Trong Bát Môn Kim Tỏa Trận có tám trận pháp, mỗi trận pháp lại chia làm tám cửa: Khai Môn, Hưu Môn, Sinh môn, Tử Môn, Kinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn.
Vào Sinh môn thì sống, vào Tử Môn thì chết. Cần phải chọn đúng tám lần Sinh môn mới có thể thoát ra khỏi trận pháp.
Nếu bước vào các cửa khác, sẽ gặp phải những điều khác nhau. Ví dụ như Kinh Môn là mê cung, Cảnh Môn là ảo giác, còn Thương Môn lại ẩn chứa ác quỷ hung dữ.
Trong tám lần, nếu có một lần bước vào Tử Môn, hai người kia sẽ phải đối mặt với vô số yêu ma quỷ quái, không c.h.ế.t thì cũng trọng thương.
Cho dù hai người đó may mắn vượt qua được bảy cửa đầu tiên, cũng khó lòng vượt qua cửa cuối cùng.
Thanh Ô đầy tự tin, "Trận pháp mà tổ tiên ta cải tiến từ Kỳ Môn Độn Giáp của Quỷ Cốc Tử, chưa từng có ai sống sót ra khỏi Bát Môn Kim Tỏa Trận."
"Cục Quản lý Đặc biệt sẽ mất đi hai vị tướng tài rồi."
"Kỳ Môn Độn Giáp." Thích Không chậm rãi lặp lại bốn chữ này, "Bí thuật hàng đầu của Hoa Hạ. Tổ tiên của ngươi đã lánh sang Nam Á sao?"
"Không phải trốn, mà là được mời đến." Thanh Ô lạnh lùng đáp, "Ta không rảnh giải thích với ngươi."
"Chuyện nhỏ thôi." Thích Không ngáp một cái, "Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, đi thôi. Nếu người phụ nữ đó mà đuổi theo, ta tạm thời không muốn đối đầu với cô ta."
Thanh Ô nghi hoặc, "Người phụ nữ nào?"