Kính mời Quý độc giả tiếp tục theo dõi toàn bộ chương truyện tại đây!
BÙM!!
Không gian vỡ tan, trận pháp bị phá hủy hoàn toàn.
Ba người trở lại thung lũng. Bạch Tu Viễn phấn khích hét lên: "Chúng ta về rồi! Đội trưởng, chúng ta về rồi!"
" Đúng vậy, trở về rồi."
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Vân Ngạn cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm. Vốn dĩ đó là đường chết, nhưng tiểu sư tổ đã mạnh mẽ phá tan trận pháp hiểm ác, tự tay mở ra một lối thoát mới đầy ngoạn mục. Người thật sự là kỳ tích.
Bát Môn Kim Tỏa Trận bị phá hủy, Thanh Ô lập tức cảm nhận được.
Gã mặc trên mình bộ đồ tả tơi, đang lén lút tìm cách trộm một bộ quần áo khác thì bỗng thấy trời đất quay cuồng, mùi tanh ngọt của m.á.u trào lên tận cuống họng.
“Phụt!”
Thanh Ô phun ra một ngụm m.á.u tươi, b.ắ.n thẳng lên chiếc giá phơi đồ trước mặt, làm dính đỏ cả bộ quần áo gã vừa định trộm.
Nhưng gã chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến mấy thứ quần áo đó.
Thanh Ô thất thần, lẩm bẩm: “Có kẻ phá nát trận pháp của ta!”
Không phải là phá giải thông thường, mà là hủy diệt hoàn toàn, triệt để không còn gì!
Thanh Ô từ nhỏ đã theo học Kỳ Môn Độn Giáp, luôn được xem là thiên tài trong giới phong thủy.
Trận pháp mà gã đã dày công bố trí chưa từng có ai phá được, đặc biệt là Bát Môn Kim Tỏa Trận do chính tay gã sáng tạo.
Đó vốn là một tử cục, cho dù hai người bên trong có may mắn tìm ra được bảy Sinh Môn đi chăng nữa, thì ở cánh cửa cuối cùng, họ cũng chỉ có con đường c.h.ế.t mà thôi.
Một thế trận c.h.ế.t chóc như vậy mà lại bị xoay chuyển, thậm chí còn bị phá hủy hoàn toàn trận pháp mà gã đã tốn bao tâm huyết bố trí.
Thiết lập trận pháp tiêu tốn rất nhiều pháp khí, Thanh Ô vốn định đợi hai kẻ kia bỏ mạng rồi sẽ quay lại thu hồi.
Vậy mà kết quả là tất cả đều bị hủy hoại, không còn sót lại chút gì!
Lòng gã đau như cắt!
Lần này, không chỉ mất mát nặng nề về tài vật, mà bản thân gã còn bị nội thương nghiêm trọng.
Thanh Ô giận dữ gầm lên: “Rốt cuộc là ai? Ta nhất định phải...”
Câu nói còn chưa kịp dứt, một bà thím đã cầm chiếc chổi tre quất thẳng vào đầu gã.
“Á! Biến thái! Mọi người mau đến đây, bắt tên dê xồm này lại!”
Một đám bà thím khác cũng mở cửa xông ra, tay cầm chổi, tay cầm cây quét lông gà, vây kín Thanh Ô ngay lập tức.
“Chết tiệt!”
Thanh Ô vội vàng che chắn vùng kín, kẹp chặt hai chân rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy thục mạng.
Vừa bị nội thương nặng, gã tuyệt đối không thể nào đánh lại được mấy người phụ nữ này.
Hơn nữa, gã là một thầy phong thủy, làm gì có tài đánh đấm.
Cái tên Thích Không c.h.ế.t tiệt kia, lại bỏ gã mà một mình chạy trước!
Thanh Ô cố sức chạy, bộ đồ tả tơi không chịu nổi sức giằng xé, chẳng biết từ lúc nào đã rách bươm.
“Ái chà, mẹ ơi!”
Một cây chổi vung tới, Thanh Ô ôm đầu vọt đi.
Không ngờ, chiếc quần lót của gã đã bị các bà thím xé toạc một lỗ lớn, lủng lẳng giữa hai chân.
Thanh Ô chỉ muốn độn thổ cho xong, sức chiến đấu của các bà thím ở Hoa Quốc quả thực quá khủng khiếp.
Gã giữ chặt vùng hạ thể, chân trần chạy cuống cuồng trên đường phố, để lộ ra nửa vòng m.ô.n.g trắng nõn.
“Ối giời ơi! Chị em mau nhìn kìa, có người đang chạy truồng!”
“Đâu? Ối trời đất ơi! Ban ngày ban mặt mà có người dám chạy truồng thật này!”
“Hắn trắng thế, dáng người cũng không tệ nhỉ.”
“Đừng nghĩ nhiều, mấy chị em ơi, nhìn là biết người này có bạn trai rồi, chắc là đang thực hiện nhiệm vụ của chủ nhân đó mà!”
Đúng là vu khống trắng trợn! Hoàn toàn là vu khống!
Đường đường là một phong thủy đại sư lừng lẫy, vậy mà lại rơi vào cảnh khốn cùng này!
Thanh Ô muốn khóc mà nước mắt không tài nào tuôn ra được, thân trần chạy từ ban ngày cho đến tận lúc trời tối đen như mực, cuối cùng mới cắt đuôi được đám đông hiếu kỳ.
Hu hu hu, Hoa Quốc thật sự quá đáng sợ.
Gã tự an ủi mình: “Không sao, không ai biết ta là ai, không sao cả…”
“Giữa ban ngày ban mặt mà lại cởi truồng chạy trên phố thì thật là không phải phép chút nào.” Thích Không từng bước thong dong đi tới trước mặt gã, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười đầy ẩn ý.
Thanh Ô nghe thấy giọng của ông ta, như muốn sụp đổ hoàn toàn: “Ngươi nhìn thấy rồi! Ngươi nhìn thấy hết rồi!”
“Ừm.” Thích Không từ tốn đáp lời an ủi: “Da thịt chỉ là hình hài bên ngoài, ai cũng giống nhau thôi, thí chủ đừng quá bận tâm.”
Thanh Ô chỉ muốn bóp c.h.ế.t ông ta ngay lập tức: “Ngươi nhìn thấy mà không chịu cứu ta!”
Thích Không chắp tay niệm Phật: “A di đà Phật, người xuất gia không nhúng tay vào chuyện hồng trần tục lụy.”
“Ngươi xuất gia thì tại sao lại gia nhập tổ chức chứ! Ngồi ở chùa gõ mõ tụng kinh không được sao?!”
Thanh Ô tức giận chửi rủa, tức đến nỗi toàn thân run lên.
Thích Không bình tĩnh lau vệt nước miếng trên mặt, rút ra một chiếc mõ nhỏ, gõ hai cái: “Có cần không?”
“Ngươi! A a a!!” Thanh Ô hét lên điên cuồng, giật lấy chiếc mõ và đập vỡ nát.
Thích Không nhếch môi, “Đã bình tĩnh lại chưa?”
“Ta! Bây giờ! Rất bình tĩnh!!” Thanh Ô ném chiếc mõ đi, nghiến răng ken két, “Ngươi cút đi! Mau cút đi!!”
Thích Không ném cho gã một bộ quần áo, “Mặc vào đi, đừng có chạy loanh quanh như thế, ngoài kia có nhiều trẻ con, trông không được văn minh, lại còn thiếu đạo đức nữa.”
Thanh Ô mặc quần áo vào, cơn giận cũng dần nguôi ngoai.
Tên hòa thượng đến chỉ để đưa quần áo, tạm thời gã tha thứ cho ông ta.
Thanh Ô hậm hực hỏi: “Bọn họ vẫn chưa lấy được mảnh vỡ sao?”
“Có lẽ chưa.” Thích Không ngước nhìn về hướng đông bắc, “Chuyện này khó hơn dự tính, nhưng chắc sắp xong rồi.”
Thanh Ô hừ lạnh một tiếng, “Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, nếu không lấy được mảnh vỡ, đó là lỗi của bọn họ.”
Gã sải bước đi, miệng lẩm bẩm: “Ta mệt rồi, về nhà ngủ đây.”
Thích Không đứng yên tại chỗ, “Nước cờ này không biết đi đúng chưa?”
“Hầy, tận nhân lực tri thiên mệnh, nếu thực sự đến nước ấy …”
Bát Môn Kim Tỏa Trận bị phá, Bạch Tu Viễn đào ra tám món đồ ở tám vị trí khác nhau.
Hồ lô trăm năm, Tỳ hưu trăm năm, La bàn ngàn năm… Quả thật là một công phu to lớn.
Khi trận pháp bị phá, tám món đồ hóa thành mảnh vỡ.
Bạch Tu Viễn gom hết các mảnh vỡ, chuẩn bị mang về cục nghiên cứu.
Anh ta bước về phía Vân Ngạn, “Đội trưởng, bây giờ anh thấy trong người sao rồi?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Sắc mặt Vân Ngạn đã trở lại bình thường, tay phải không còn đỏ và sưng.
Anh ta nhìn người bên cạnh, “Cảm ơn tiểu sư tổ.”
“Không cần cảm ơn.” Lâm Khê rút cây ngân châm trên người anh ta ra, lấy ra một lọ giải độc đan, “Về uống thêm hai viên nữa, gần như là khỏi hẳn rồi đấy.”
“Con biết rồi ạ.” Vân Ngạn cẩn thận cất lọ giải độc đan.
Lâm Khê đứng dậy, quan sát xung quanh một lượt, “Không có dấu vết của mảnh vỡ, sao các cậu lại đến đây tìm nó?”
Bạch Tu Viễn giải thích, “Lúc đó, hai đồng chí của cục Quản lý Đặc biệt và dân làng gần đó mất tích ở khu vực này, tôi và đội trưởng đến điều tra, phát hiện có một luồng âm khí khác thường, la bàn…”
Anh ta nhớ lại chiếc la bàn bị nghiền nát, im lặng vài giây.
Bây giờ không cần la bàn nữa, nhưng chiếc la bàn đó đã đồng hành với anh ta suốt hai mươi bảy năm, tình như tay chân.
Bạch Tu Viễn tiếp tục, “Tóm lại, tôi và đội trưởng vừa bước vào khu đất này, lập tức bị kéo vào trận pháp.”
Lâm Khê nhíu mày, “Thầy phong thủy đó nhằm vào các anh.”
Hòa thượng giữ chân Giang Nguyên Nguyên, thầy phong thủy giữ chân Bạch Tu Viễn và Vân Ngạn.
Mục đích của Hỗn Độn Hội luôn là các mảnh vỡ, rốt cuộc mảnh vỡ tiếp theo ở đâu?
Vân Ngạn cũng nghĩ đến vấn đề này, “Bọn chúng đi tìm mảnh vỡ rồi.”
Lâm Khê thản nhiên nói: “Tìm được hay không cũng không quan trọng, dù sao thì mảnh vỡ cũng không chỉ có một.”
Hiện giờ cô có hai mảnh vỡ, Hỗn Độn Hội muốn thu thập toàn bộ, sớm muộn gì cũng phải đối đầu với nhau.
Không vội, đến lúc đó sẽ cướp lại mảnh vỡ này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vân Ngạn khẽ ho vài tiếng, “Dù bọn chúng tìm mảnh vỡ làm gì, cục Quản lý Đặc biệt phải ngăn chặn, không thể để người của Hỗn Độn Hội tự tung tự tác ở Việt Nam.”
“Thầy phong thủy đó còn được, hòa thượng thật sự kỳ quái.” Lâm Khê nói, “Sau này các anh gặp tình huống như vậy, hãy đảm bảo an toàn cho bản thân, không có gì quan trọng bằng mạng sống đâu.”
Vân Ngạn ngẩn ra một lúc, “Cảm ơn tiểu sư tổ đã dạy bảo.”
“Thôi được rồi, chúng ta ra ngoài trước.” Lâm Khê đưa trả kiếm trừ tà cho anh ta, từ từ bước đi.
Bạch Tu Viễn đỡ Vân Ngạn đứng dậy, “Đội trưởng, có cần tôi cõng không?”
“Không cần.” Vân Ngạn cúi người nhặt lá bùa vàng dưới đất, lặng lẽ nhét vào túi, “Đi thôi.”
“Ừm, được thôi.” Bạch Tu Viễn có vẻ không hiểu, “Lá bùa đó vô dụng rồi, nhặt lại làm gì chứ?”
Vân Ngạn không trả lời câu hỏi của anh.
Phép màu một lần nữa xảy ra, đây là lá bùa tiểu sư tổ tặng, hôm nay lại cứu mạng anh ta thêm một lần nữa. Với anh ta, lá bùa này mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt.