Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 132

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Mời Quý độc giả vào bên dưới

để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

"Chữa lành linh hồn?!" Bạch Tu Viễn kinh ngạc: "Linh hồn bị tổn thương là một dạng tổn thương không thể phục hồi, cô định dùng gì để chữa lành đây?"

Lâm Khê chạm vào chiếc vòng tay: "Chốc nữa các ngươi sẽ rõ, nhưng chuyện tối nay phải giữ kín bí mật."

Vân Ngạn giơ tay: "Con xin thề, nhất định sẽ không tiết lộ bí mật của tiểu sư tổ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Tu Viễn cũng giơ tay: "Ta cũng xin thề."

Bạch Mị giơ móng: "Đại sư, ta cũng xin thề."

"Được rồi, được rồi." Lâm Khê xoay cổ tay: "Lát nữa thấy gì cũng đừng quá kinh ngạc, giờ mọi người tránh xa ta một chút."

Ba người và một con hồ ly lùi lại vài bước, Lâm Khê ra hiệu: "Xa hơn nữa, ít nhất là trăm mét."

Vân Ngạn cùng Bạch Tu Viễn vẫn chưa hiểu, vì lẽ gì phải lùi xa đến nhường ấy? Chẳng lẽ e sợ bọn họ vi phạm lời thề mà bị thiên lôi giáng xuống chăng?

"Thật tốt, cứ giữ khoảng cách như vậy, chớ lại gần." Lâm Khê khẽ thả ra năm người giấy nhỏ.

Năm người giấy nhỏ vừa chạm đất đã vội vã vây quanh nàng, xoay tròn không ngừng.

"Chủ nhân, chủ nhân, tiểu nhân nhớ người lắm thay!"

"Tiểu Mộc cũng nhớ người!"

"Tiểu Thủy cũng nhớ người!"

"Cùng với Tiểu Hỏa nữa."

"Tiểu nhân, tiểu nhân, còn có Tiểu Thổ."

Lâm Khê khẽ xoa đầu bọn chúng, "Nào, hãy giữ yên lặng. Chính sự đang đợi, tối nay lại phiền đến các ngươi rồi."

Năm người giấy nhỏ đồng thanh đáp: "Chủ nhân, chúng tiểu nhân nào dám phiền. Được phụng sự người, chúng tiểu nhân đã mãn nguyện lắm rồi."

Lâm Khê mỉm cười, lấy ra khối linh thạch trắng muốt, rút linh khí bên trong rồi truyền vào năm người giấy nhỏ.

"Ôi chao, cảm giác sảng khoái đến lạ thường!"

Năm người giấy nhỏ tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, trong nháy mắt đã tràn đầy sức mạnh. Giờ đây, e rằng cõng chủ nhân bay vút khắp cõi Hoa Hạ cũng chẳng thành vấn đề.

Tiểu Kim hỏi: "Chủ nhân, lần này lại cần tiểu nhân làm gì đây?"

Lâm Khê nghiêm nghị dặn dò: "Khi ta truyền xong đạo khí tím, các ngươi phải mau chóng đưa ta về gặp Phó Kinh Nghiêu."

"Vâng ạ, chủ nhân." Tiểu Kim vẫy tay, "Chư vị, vào vị trí!"

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Kim, bốn người giấy khác lập tức xếp thành một hàng, rồi hóa thành một chiếc thuyền.

Lần này khác hẳn những lần trước, thân thuyền cực kỳ nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một người ngồi chồm hổm.

Bạch Tu Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tiểu sư tổ hình như muốn bỏ chạy."

Vân Ngạn liếc nhìn y một cái, "Tiểu sư tổ có việc gì mà phải chạy trốn?"

Lâm Khê kết khí tím nơi đầu ngón tay, "Chuẩn bị, ba, hai, một, chạy!"

Nàng ném ra một đạo khí tím, bước nhanh vài bước rồi nhảy phóc lên thuyền, ôm lấy vầng đầu mình.

Ba người và một hồ ly còn chưa kịp định thần, Lâm Khê cùng chiếc thuyền đã vút thẳng lên không trung, ẩn mình vào cõi hư vô, từ đầu đến cuối chỉ vỏn vẹn trong chớp mắt.

Bạch Tu Viễn ngây người hồi lâu, "Chẳng lẽ là thật? Các ngươi có thấy rõ tiểu sư tổ vừa làm gì không?"

Bạch Mị lắc đầu, "Không biết."

Vân Ngạn cũng chẳng hay, y ngước nhìn lên bầu trời, dường như có mây đen cuồn cuộn kéo đến, tia chớp thi thoảng lại lóe sáng.

Đêm nay là đêm trăng tròn, trước khi tiểu sư tổ rời đi rõ ràng chẳng hề có mây đen. Dự báo thời tiết cũng không nói sẽ mưa.

Trong khoảnh khắc, mây đen đã kéo tới vần vũ khắp trời sao?

Bạch Mị vui mừng kêu lên, "Linh hồn đã được chữa lành rồi!"

Linh hồn của bầy Hồ Tộc nhanh chóng được chữa lành. Những con hồ ly bị mất chân mọc lại chân, thiếu mắt mọc lại mắt, ánh mắt dần trở nên sáng rõ.

"Tộc trưởng ——!"

"Tộc trưởng ——!!"

Đông Bắc Hồ Tộc ào ào chạy lên phía trước, liên tục gọi tộc trưởng.

Bạch Mị xúc động đến nỗi nghẹn ngào không thốt nên lời, chỉ khẽ đáp: "Ta đây, ta đây..."

Bà ta xoa đầu từng con hồ ly Đông Bắc, "Nguyện cho kiếp sau, các ngươi được thác sinh nơi cảnh an lành, vĩnh viễn không còn phải chịu nỗi khổ lầm than nữa."

"Tộc trưởng, chúng ta nào có hối tiếc khi được làm những hồ ly của Đông Bắc này."

"Tộc trưởng, ta cũng không hề hối hận."

"Tộc trưởng, hài nhi của ta, xin giao phó cho người. Ta tin tưởng người..."

Bạch Mị gật đầu mạnh mẽ, "Ta sẽ nuôi nấng tất cả những hồ ly nhỏ này, cảm ơn chư vị đã tin tưởng."

"Tộc trưởng, tạm biệt."

Đang lúc cảm động khôn nguôi, thân thể của bầy Hồ Tộc Đông Bắc liền tỏa ra ánh sáng ngũ sắc nhàn nhạt, tựa hồ ẩn chứa vẻ thần dị.

Bạch Mị kinh ngạc thốt lên, "Các ngươi... là Hồ Tiên!"

Ở Đông Bắc có năm vị tiên gia, hồ ly được gọi là Hồ Tiên. Chỉ cần tìm được người hương hỏa thờ phụng, tất cả hồ ly đều không cần rời đi, chỉ cần chuyên tâm tu luyện ắt sẽ thành tiên quả.

Bạch Mị đầy cảm kích ngước nhìn lên trời, "Cảm ơn đại sư."

Bầu trời u ám, mây đen dày đặc, tiếng sấm rền vang ầm ầm, thỉnh thoảng lại lóe lên vài tia chớp sáng chói. Một trận cuồng phong bão táp sắp sửa ập đến.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chiếc thuyền nhỏ vun vút xuyên qua những tầng mây, cố sức lao về phía trước. Lâm Khê ôm đầu, cúi người trong khoang thuyền, ánh mắt chăm chú dán vào đám mây đen kịt phía trên.

Khốn kiếp! Sao lại đến nhanh như vậy?!

Tộc hồ ly Đông Bắc đã c.h.ế.t đi quá nhiều, việc chữa lành linh hồn cho chúng đã tiêu tốn gần hết khí tím trên người nàng.

Lâm Khê tự nhủ: “Không sao cả, sắp về đến nhà rồi.”

Bị thiên lôi truy đuổi vốn dĩ chỉ là chuyện thường tình đối với nàng.

Ầm ầm! Ầm ầm!!!

Một tia sét lớn đột ngột giáng thẳng xuống, Lâm Khê vội vàng thét lên: “Tiểu Kim, mau chuyển hướng!”

“Vâng, chủ nhân.”

Tiểu Kim ngồi ở mũi thuyền, vận dụng sức mạnh kim để thay đổi phương hướng của thuyền.

Tia sét bám riết không rời, thuyền rẽ trái, nó cũng rẽ trái, thuyền rẽ phải, nó cũng rẽ phải, cứ như thể đã bị khóa chặt.

Tia chớp uốn lượn tựa ngân xà, luồn lách trong đám mây đen, dù cố gắng né tránh cũng không thoát nổi.

Tiểu Kim mồ hôi như tắm, lo lắng hỏi: “Chủ nhân, giờ phải làm sao đây?”

Lâm Khê đối diện với tia chớp, lớn tiếng mắng: “Thiên lôi đánh ta làm gì? Ta có làm chuyện gì xấu đâu, vừa mới làm việc thiện xong! Sao ngươi không đi đánh tên hòa thượng kia hả?!”

“Đồ yêu ma hèn hạ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!”

Tia sét bạc chững lại giây lát, rồi lại tăng tốc phóng vút xuống.

!!!

Trả đũa! Đây chắc chắn là sự trả đũa của thiên lôi!

Lâm Khê định chuẩn bị tay không đối đầu với sét, thì từ xa, vô số điểm sáng hoàng kim lấp lánh bay tới, kết thành một chiếc khiên hộ thân trên đầu nàng.

Tia sét đánh vào khiên vàng, bị phản phệ ngược trở lại đám mây đen, lập tức biến mất không dấu vết.

Tạm thời thoát khỏi hiểm nguy, Lâm Khê nhìn những điểm sáng vàng, thầm nói: “Sức mạnh tín ngưỡng của tộc hồ ly Đông Bắc.”

Sức mạnh tín ngưỡng còn được gọi là hương hỏa, là cỗ năng lượng thuần khiết mà chúng sinh dâng lên một vị thần nào đó với tấm lòng thành kính.

Trên đời này, chỉ có thần tiên mới có thể nhận được sức mạnh tín ngưỡng, Lâm Khê không ngờ mình lại nhận được tín ngưỡng của tộc hồ ly Đông Bắc.

Điều này có nghĩa là, từ sâu thẳm trong tâm hồn, tộc hồ ly kính trọng nàng, coi nàng như một vị thần linh.

Từng chút sức mạnh tín ngưỡng kết thành một lớp khiên, tạm thời hóa giải luồng thiên lôi ngang ngược.

Lâm Khê cảm động: “Quả là một lũ hồ ly chất phác thiện lương.”

Nàng đưa tay chạm vào chiếc khiên, những điểm sáng vàng theo cánh tay dung nhập vào thân thể.

Cơ thể Lâm Khê cuồn cuộn lực lượng, nàng cảm giác đủ sức một quyền chấn tử mười tên lang nhân.

Chiếc thuyền nhỏ tiếp tục lao vút về phía trước. Mây đen trên đỉnh đầu vẫn chưa tan, tiếp tục truy đuổi chiếc thuyền, nhưng tia sét không dám xuất hiện, chỉ rình rập trong mây, chờ đợi cơ hội tấn công tiếp theo.

Cỗ sức mạnh tín ngưỡng này chỉ đủ ngăn chặn một lần thiên lôi giáng thế mà thôi, nàng cần phải mau chóng tìm Phó Kinh Nghiêu để bảo toàn tính mạng.

Lâm Khê khẽ vỗ lên mạn thuyền: “Chư vị hãy cố gắng lên, về đến nhà là ổn thôi.”

“Chúng ta vô sự, chủ nhân.”

Năm tiểu nhân giấy phân chia công việc, chiếc thuyền nhỏ lướt nhanh qua bầu trời Đông Bắc, sắp sửa tiến vào Đế Kinh.

Lâm Khê toan lấy pháp bảo truyền tin ra, định liên lạc với Phó Kinh Nghiêu, thì bất ngờ cảm nhận được một cổ lực lượng kỳ dị.

Đây là... Dây truyền âm nghìn dặm.

Lần trước khi xảy ra vụ án cá chép, nàng đã tự tay làm một sợi dây truyền âm nghìn dặm buộc vào cổ tay Phó Kinh Nghiêu.

Đây là lần đầu tiên Phó Kinh Nghiêu sử dụng sợi dây này để liên lạc với nàng.

Lâm Khê khẽ chạm vào vành tai, thanh âm trầm thấp của nam nhân chợt vang lên, mang theo đôi phần lo lắng.

“Nàng đang ở đâu? Nàng có vô sự không?”

“Không, ta vô sự.”

Lâm Khê cười gượng gạo: “À... Đêm nay có chút việc khẩn, ta trở về hơi muộn một chút, nhưng ta sắp về đến nơi rồi.”

Vị nam nhân kia dường như khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Nàng vô sự là tốt rồi, đừng vội vàng, hãy chú ý an toàn.”

“Ừm ừm.” Lâm Khê liếc nhìn bầu trời đen kịt, “Chàng đang ở phủ phải không?”

“Ta đang ở phủ.”

Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 132