Khóe miệng Lâm Khê khẽ giật, "Phần đó bỏ qua đi, ta biết đó là ai."
Điểu Phi Phi tiếp tục, "Sau đó Tổng bộ gửi tin, ở đây có một ngôi mộ bị đào trộm. Ta lần theo dấu vết của cương thi, rồi huynh Báo và Thanh Thanh bị bao vây, cuối cùng chư vị mới tới."
Lâm Khê hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Ồ, vẫn còn điều nữa." Nó lấy ra một phiến ảnh, "Hòa thượng này nghi ngờ là kẻ quấy nhiễu nữ nhân."
Vân Ngạn bình thản nói, "Ta đã xác định được danh tính của hòa thượng kia. Đó là đại sư Tuệ Minh, không phải vị hòa thượng này."
Điểu Phi Phi trầm tư, "Vẫn còn! Ở huyện Vu Linh có một chỗ xuất hiện t.h.i t.h.ể thiếu gương mặt."
"Thi thể thiếu gương mặt?" Lâm Khê nhớ lại con rối của lão phù thủy, đội da người khác để trà trộn vào đám đông.
Nàng nhíu mày, "Thi thể ấy hiện ở nơi nào?"
Điểu Phi Phi cắn ngón tay, "Thi thể chưa được chuyển về, bộ khoái tìm thấy ngoài vùng hoang dã, không rõ vị trí chính xác."
"Ta đã cử người mạnh nhất đi rồi, hắn sẽ quay về ngay."
Lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói ồm ồm.
"Huynh Báo, ta đã về, mang t.h.i t.h.ể về rồi!"
Mặt đất chấn động dữ dội, cả tòa nhà rung lắc, như thể sắp đổ sập xuống.
Báo Kim Tệ hét ra ngoài: "Hùng Hạt Tử, bớt sức lại, nếu nhà đổ nát thì lấy đâu ra tiền trùng tu đây."
Tiếng chấn động dần nhỏ lại, căn nhà đang lắc lư cũng được giữ vững.
Lâm Khê cuối cùng cũng hiểu tại sao nhà của phân cục Điền Nam lại hư hại đến thế.
Đổ sập một lần, lại trùng tu một lần, túi tiền nào có thể chịu đựng được.
Báo Kim Tệ cười tít mắt giới thiệu, "Hắn tên Hùng Hạt Tử, bản thể là gấu đen, tứ chi cường tráng, đầu óc đơn thuần, là một kẻ chuyên vận chuyển t.h.i t.h.ể vô cùng thành thạo."
Hùng Hạt Tử cười ngây ngốc, cất giọng địa phương đặc sệt: "Xin chào chư vị."
Lâm Khê hiểu rõ, đây chính là Khương Viện Viện của phân cục Điền Nam.
Hùng Hạt Tử đặt chiếc túi hành lý nặng trịch xuống, cất lời: "Thứ này kỳ lạ lắm, chư vị mau xem đi."
Hắn kéo miệng túi vải, một t.h.i t.h.ể đẫm m.á.u lăn ra ngoài, vệt m.á.u đỏ tươi khắc họa trên nền nhà.
Báo Kim Tệ tức giận quát lớn: "Hùng Hạt Tử, đã dặn dò bao phen rồi! Không được mở túi đựng xác bên ngoài! ! !"
Hùng Hạt Tử bịt tai xin lỗi: "Báo huynh, ta xin lỗi, ta lại quên mất rồi, lần sau cam đoan sẽ không tái phạm."
"Lại còn có lần sau sao?!" Báo Kim Tệ vọt tới, vươn tay định vả vào đầu hắn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hùng Hạt Tử thân hình cao lớn đến hai trượng ba tấc, trong khi Báo Kim Tệ chỉ vỏn vẹn một trượng bảy tấc năm, khoảng cách thân hình hai người quá đỗi lớn lao, dù hắn có nhảy lên cũng chẳng thể vả vào đầu tên Hùng Hạt Tử kia.
Báo Kim Tệ tức đến mức đi tới đi lui, dặn dò: "Cúi đầu xuống, tự vả mình mười cái."
Hùng Hạt Tử ngoan ngoãn làm theo, đáp: "Báo huynh, ta đã ghi nhớ."
Mùi tanh nồng của huyết khí tràn ngập khắp không gian, trong túi là một t.h.i t.h.ể nam giới, lớp da mặt bị lột sạch, chỉ còn trơ lại phần thịt và gân m.á.u ghê rợn bên dưới.
Thủ đoạn tàn độc này tuyệt không phải phàm nhân có thể thi triển. Lâm Khê nhìn qua, nói: "Nơi này nghi ngút ám khí tà dị, t.h.i t.h.ể mang về từ đâu?"
Hùng Hạt Tử đáp: "Một ngôi làng nhỏ dưới huyện Vu Linh, gọi là thôn Hoa Lộ."
Vân Ngạn hỏi: "Tiểu sư tổ, chúng ta sẽ đến đó điều tra ư?"
Lâm Khê quả quyết: "Lập tức lên đường."
Cô Thanh Thanh giơ tay: "Ta biết thôn Hoa Lộ, có thể dẫn mọi người đi."
Báo Kim Tệ cũng giơ tay: "Ta và Thanh Thanh sẽ cùng đi."
Lâm Khê lập tức quyết định: "Ta, Vân Ngạn, mèo con và Thanh Thanh sẽ đi thôn Hoa Lộ điều tra, những người còn lại ở đây trông coi."
Hùng Hạt Tử cũng giơ tay, đáp: "Không vấn đề gì."
Điểu Phi Phi giơ cả hai tay, chúc: "Chúc mọi người bình an trở về."
Lâm Khê dặn dò: "Canh chừng lão già trong kia, đừng để ông ta chạy thoát."
Vân Ngạn lấy ra một cái còng tay: "Mấy người không thể đánh lại sư phụ ta đâu, hãy còng tay ông ấy lại trước, chìa khóa đây."
Điểu Phi Phi cẩn thận nhận lấy: "Vân Ngạn huynh, ta hiểu rồi, cam đoan sẽ canh chừng lão già cẩn mật."
Lâm Khê dẫn đầu rời đi, hô lên: "Lên đường!"
Báo Kim Tệ vẫy đuôi, hối thúc: "Lên đường, mau mau mau!"
Thôn Hoa Lộ, nơi lưng chừng núi.
Vài hài đồng mang gùi tre đang hái nấm trong núi.
"Ôi chao, thân nấm đỏ rực, tán nấm xanh biếc, khóm nấm này đẹp quá đỗi!"
"Chớ chạm vào, có độc đấy! Mẫu thân thường dặn, nấm càng đẹp đẽ thì càng ẩn chứa kịch độc. Chỉ nên hái loại thân trắng, thân vàng, tuyệt đối chớ hái những loại màu sắc dị thường."
"Ơ? Kìa là vật gì? Chẳng lẽ có người ngất xỉu ư?"
Đám hài đồng từ từ tiến tới, "kẻ" nằm trên cỏ đột nhiên bật dậy, đập vào mắt chúng là một gương mặt đẫm máu.
Đôi hốc mắt trống rỗng, không nhãn cầu; hai bên má trơ trụi những mảng thịt đầy máu; cái miệng đầy răng nhọn há ra ngậm vào, phát ra tiếng cười khà khà ghê rợn.
"Xì xì, da thịt của các ngươi, ta sẽ thu lấy."
Nó liền động thân, lao vút đến đám hài đồng với tốc độ kinh người.
Đám hài đồng hoảng sợ, chân tay mềm nhũn ngã lăn ra đất, trợn trừng mắt nhìn con quái vật vô diện kia áp sát, thét lên một tiếng kinh hoàng:
"A a a! Cứu mạng!"
Khi hàm răng sắc nhọn sắp chạm vào đầu, một luồng kim quang lóe sáng, con quái vật vô diện lập tức khựng lại giây lát, rồi xoay mình bỏ chạy mất dạng.
Một vị hòa thượng với dung mạo từ bi bỗng xuất hiện phía trước, cất tiếng: "A Di Đà Phật."
Con quái vật nhe nanh giương vuốt, gầm gừ: "Xì xì, cản ta thì chết!"
Hòa thượng không nhanh không chậm lấy ra một chiếc mõ, nhẹ nhàng gõ ba lần: "Thí chủ, xin hãy buông đao đồ tể, chớ nên sát hại sinh linh vô tội."
Cốc! Cốc!! Cốc!!!
Ba tiếng mõ vang vọng như tiếng chuông chùa, khiến con quái vật ôm đầu rên rỉ thảm thiết: "A a a! Chớ niệm nữa! Đừng niệm nữa!!"
"Thích Không, dừng tay, đó là thú cưng của ta."
Một nữ nhân vận áo choàng đen, tay cầm quả cầu tà pháp, cất tiếng ngăn lại.
Thích Không không hề thay đổi sắc mặt, tiếp tục gõ mõ, “Thí chủ, chớ sát sinh.”
Nàng Heather giận dữ quát lên: “Lão hòa thượng đáng ghét, ngươi không hiểu tiếng người ư?”
Thích Không chắp tay, “Người xuất gia không nói dối, ta quả thật không hiểu tiếng chim của cô nương.”
Nàng Heather tức đến mức muốn phát điên, lão hòa thượng khốn khiếp này dám mắng nàng không phải là người.
Nàng xoay quả cầu ma pháp trong tay, “Nếu ngươi đã buộc ta phải động thủ, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy vẻ đẹp của Hắc Ma pháp.”
“Blast Ash!”
Quả cầu ma pháp phóng ra luồng hắc khí đậm đặc, tỏa ra một cỗ khí tức bất tường.
Vô số luồng hắc khí lao thẳng tới, Thích Không vẫn điềm tĩnh đứng yên tại chỗ, “A di đà Phật.”
Đại Bi chú vang lên từ hư không, lập tức xua tan toàn bộ luồng hắc khí, ánh sáng trong quả cầu ma pháp cũng biến mất.
Nàng Heather chẳng khỏi kinh hãi, “Ngươi đã phá tan Hắc Ma pháp của ta!”
Hắc Ma pháp của nàng ở cường quốc hoa lệ bậc nhất kia, chưa từng có ai phá được quá trình thi triển phép thuật.
Lão hòa thượng kỳ quặc này là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Nàng Heather trừng mắt nhìn hòa thượng trước mặt, nàng muốn nhìn ra điều gì đó nhưng hoàn toàn không thể. Ngay cả ngũ quan của lão hòa thượng cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy ông ta rất tuấn tú, tuấn mỹ nhất thế gian.
Lão hòa thượng này quả thực quá quái đản.
Đại Bi chú ồn ào đến nhức nhối đầu, nàng Heather cố nén cơn giận trong lòng, “Dừng lại! Đình chiến!”
Thích Không mỉm cười lịch sự, “Xin lỗi thí chủ, bài nhạc này vẫn chưa kết thúc, xin hãy chịu đựng thêm ba khắc.”
Nàng Heather phát cuồng, trong đầu nàng ta toàn là “Nam mô bồ lô bồ lô mê.” Nàng vốn là tín đồ Cơ Đốc, cực kỳ chán ghét việc niệm kinh Phật.
Không thể chịu đựng thêm nữa, nàng nghiến răng nghiến lợi mà rằng: “Ta là Heather, không phải thí chủ!!”
Thích Không yên lặng ngắm cảnh đẹp ở thôn quê, chẳng thèm để ý đến nàng.
Nàng Heather gào lớn: “Không được gọi ta là thí chủ, ta ghét cái từ đó.”
Thấy hai người lại sắp đánh nhau, Thanh Ô rụt rè nói: “Heather, ‘thí chủ’ là một cách xưng hô chung, không phải tên riêng.”
Nàng Heather trừng mắt nhìn gã, “Câm miệng!”
Không đánh lại lão hòa thượng, chẳng lẽ lại không xử lý được một tên thư sinh mặt trắng kia?
Nàng Heather nhắm mắt, đọc chú, quả cầu ma pháp lại phát ra ánh sáng, phóng ra một luồng lửa dữ dội.