Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Tô Tử Khôn nhận ra có điều gì đó không ổn. "Giang Tế, cậu làm sao vậy? Có cần gọi bác sĩ kiểm tra lại không?"
"Không cần, cậu ra ngoài đi."
Giang Tế siết chặt chuỗi tràng hạt, chỉ khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc truyền đến từ đó, anh mới thấy yên tâm phần nào.
Anh hít một hơi thật sâu, từ từ mở bàn tay đang nắm chặt ra, thấy trên chuỗi tràng hạt có một vết nứt dài đáng sợ.
"Chuyện này, chuyện này..."
Giang Tế chợt nhớ lại lời của trụ trì chùa Thanh Tâm, anh bóp trán thật mạnh.
Đại nạn sinh tử của anh đã đến thật rồi.
Và câu trả lời cho mọi chuyện cũng sắp lộ diện...
Giang Tế nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Vù vù!
Lạnh, lạnh quá, như thể đang rơi xuống một hầm băng sâu hun hút.
Giang Tế đột ngột mở mắt, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng áo.
Cả phòng bệnh im lìm, chìm trong bóng tối dày đặc.
Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Tô Tử Khôn đang ngủ say trên giường phụ, miệng lẩm bẩm, "Đừng ồn, đùi gà, ôi trời, thơm quá..."
Giang Tế dời ánh mắt.
Anh đã bảo tên này đi về rồi, vậy mà Tô Tử Khôn lại quay lại, còn ngủ ngay bên cạnh anh, không sợ c.h.ế.t sao.
Anh ta có chuỗi tràng hạt bảo vệ, còn Tô Tử Khôn chỉ có mỗi một mạng sống.
Giang Tế đứng dậy, định đánh thức Tô Tử Khôn.
Vừa chạm chân xuống đất, anh ta chợt rùng mình, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, như có ánh mắt nào đó đang dõi theo từng cử động của mình.
Cảm giác lạnh toát lan khắp cơ thể, trên vai trái như có ai đó đang ngồi.
Giang Tế đứng sững lại tại chỗ.
Đúng lúc này, Tô Tử Khôn tỉnh giấc, anh ta dụi mắt, "Mẹ ơi! Giang Tế, cậu đứng đực ra đó làm gì vậy? Làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp..."
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đột nhiên hét lên thất thanh.
"Á! Giang Tế, ma, phía sau cậu có ma!"
Giang Tế không dám quay đầu lại, tay anh nắm chặt chuỗi hạt đến trắng bệch, từng bước một tiến lên phía trước.
Tô Tử Khôn run rẩy trốn thụt vào trong chăn, lo lắng gào lên: "Giang Tế, nhanh lên, mau lên!"
"Á!!!"
Một bóng đen như chớp lao thẳng về phía Giang Tế, nhưng lại bị một thứ gì đó vô hình chặn lại rồi nhanh chóng tan biến.
Toàn thân Tô Tử Khôn mềm nhũn, ngã vật xuống giường và ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi Giang Tế bật đèn, ánh sáng hắt lên chuỗi hạt trên cổ tay anh, lộ rõ những vết nứt chằng chịt, dường như chỉ chực vỡ tan bất cứ lúc nào.
Sáng hôm sau, Tô Tử Khôn hét lớn:
"Ma! Có ma!!!"
"Đừng có la làng nữa!" Giang Tế gằn giọng, khuôn mặt căng thẳng. "Mấy ngày tới, anh tránh xa tôi ra, về nhà hoặc đến chùa mà trú tạm đi."
Tô Tử Khôn tất nhiên không chịu, bĩu môi: "Cậu gặp họa thế này, tôi bỏ cậu sao được?"
"Tô Tử Khôn, anh muốn cùng c.h.ế.t với tôi sao!" Giang Tế lạnh lùng đáp, "Đi đi, đừng lo cho tôi."
Tô Tử Khôn lí nhí hỏi: "Cậu... cậu thật sự muốn tôi đi sao?"
Giang Tế vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, chỉ thốt ra hai chữ: "Cút ngay!"
"Được rồi, tôi đi."
Tô Tử Khôn tức giận bỏ đi, khắp nơi tìm hiểu xem có đại sư nào tài giỏi.
Nghe phong thanh về vụ việc kinh hoàng ở đoàn làm phim "Quỷ Dị Phong Vân", anh ta tức tốc liên hệ với đạo diễn Lôi, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Đại sư Lâm.
Tô Tử Khôn nói: "Đại sư Lâm, chuyện là thế này, đêm qua con ma đó lại tấn công bọn tôi một lần nữa, nhưng may mắn là nhờ chuỗi hạt mà nó phải rút lui."
Lâm Khê khẽ liếc nhìn họ một lượt, đáp gọn lỏn: " Tôi đã nắm tình hình rồi. Tối nay chúng ta sẽ bắt con lệ quỷ đó."
"Tối nay bắt luôn sao?" Tô Tử Khôn đánh giá cô từ đầu đến chân, ánh mắt nghi ngờ. "Đại sư, có cần chuẩn bị gì không?"
"Không cần, tay không cũng đủ." Lâm Khê ngáp dài, "Bắt lệ quỷ, tôi có kinh nghiệm đầy mình, các anh không cần sợ."
Khóe miệng Tô Tử Khôn giật giật.
Nếu không phải đạo diễn Lôi hết lời ca ngợi và nhiệt tình giới thiệu, anh ta thật sự nghĩ cô gái này là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp.
Bắt lệ quỷ bằng tay không à, nghe thật phi phàm!
Giang Tế nhíu mày, cảnh cáo: "Con ma đó rất quái dị. Cô chưa chắc chắn thì đừng có mà tự tìm đường chết."
Lâm Khê nhìn anh ta một cái, tự tin đáp lại: " Tôi chắc chắn tuyệt đối."
"Đi thôi, tìm một chỗ nào đó chờ đến tối."
"Ồ ồ." Tô Tử Khôn vội vàng trèo lên ghế lái, "Đại sư, chúng ta đến căn hộ của Giang Tế nghỉ tạm qua đêm nhé."
Lâm Khê không có ý kiến, đi đâu cũng được.
Lệ quỷ đã tìm Giang Tế ba lần, cả ba đều thất bại, chắc chắn nó sẽ quay lại.
Chiếc xe bảo mẫu màu đen lăn bánh chậm rãi.
Giang Tế và Lâm Khê ngồi ở ghế sau, cả hai đều im lặng.
Lâm Khê nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Tế lén lút quan sát cô.
Trong đầu anh ta lại hiện lên lời của vị trụ trì. Liệu anh ta có thể vượt qua kiếp nạn này không? Anh ta có thể nhận được câu trả lời mà mình mong đợi không?
Giang Tế vừa muốn biết, lại vừa không muốn, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.
Lâm Khê đột nhiên hỏi: "Sao anh không tìm trụ trì chùa Thanh Tâm để cầu cứu?"
Giang Tế nhắm mắt lại, thở dài: "Chùa Thanh Tâm gặp chuyện, tạm thời đóng cửa. Trụ trì không có ở Đế Kinh."
"Ồ." Lâm Khê đưa tay sờ cằm.
Cô khá tò mò muốn gặp vị trụ trì này. Một chuỗi hạt mà bán được năm mươi triệu, chắc chắn là một cao thủ ẩn dật.
Tô Tử Khôn dừng xe ở khu căn hộ Tây Thần, quay lại nói: "Đại sư, cô đừng có chê nhé, Giang Tế tính hơi cẩu thả, nhà cửa của cậu ta lúc nào cũng như bãi chiến trường vậy..."
Giang Tế nhanh chóng bịt miệng anh ta lại, lôi xềnh xệch lên thang máy, "Im miệng cho tôi!"
Tô Tử Khôn đảo mắt, ý cười hiện rõ trên khóe môi.
Ôi chao, Giang Tế lo lắng cho hình tượng của mình như vậy, cậu ta thật sự đã để ý đến vị đại sư này rồi sao?
Tô Tử Khôn im bặt, đảo mắt nhìn trái nhìn phải.
Không thể không thừa nhận, Giang Tế và Đại sư Lâm có vài nét tương đồng, đúng là tướng phu thê truyền thuyết.
Nếu Giang Tế yêu đương, giới giải trí chắc chắn sẽ nổ tung.
Chỉ trong tích tắc, bộ não của Tô Tử Khôn đã nhảy số, lập tức phác thảo hàng chục phương án PR cho cặp đôi này.
Haiz! Người quản lý như anh ta đúng là khổ tâm mà.
…
Thang máy đưa thẳng vào căn hộ. Phòng ốc rất rộng nhưng lại trống trải, trên bàn trà vương vãi vài miếng bông cải xanh cùng vài mẩu ức gà còn sót lại sau bữa ăn.
Giang Tế ra hiệu, Tô Tử Khôn ngoan ngoãn đi dọn dẹp.
"Xin lỗi, nhà tôi hơi bừa bộn." Giang Tế hơi ngượng, buột miệng nói.
Lâm Khê xua tay: "Không sao, tôi còn từng vào những ký túc xá lộn xộn hơn nhiều, ở đây vẫn ổn chán."
Tô Tử Khôn ôm một ít đồ ăn vặt ra, nhiệt tình hỏi: "Đại sư, ăn không?"
"Ăn chứ."
Lâm Khê tay trái cầm gói khoai tây chiên, tay phải khui lon Coca.
Cô đặc biệt giải thích: “Ăn no mới có sức mà đánh nhau chứ.”
“Ồ ồ, tôi hiểu rồi.”
Tô Tử Khôn ngồi bên cạnh ngẩn người. Nhìn vị đại sư trẻ thế này, trông đáng yêu đến lạ, khiến anh ta thoáng chút xao lòng.
Không, không! Mình đang nghĩ cái quái gì thế này chứ!
Cả ba người ngồi im lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng nghịu lạ thường.
Giang Tế mở ti vi, âm thanh rộn ràng vang lên, cuối cùng cũng bớt ngượng.
Kênh truyền hình vừa hay đang chiếu một bộ phim cổ trang do Giang Tế đóng năm ngoái. Tô Tử Khôn phấn khích giới thiệu: “Đại sư, đây là bộ cổ trang Giang Tế đóng năm ngoái đó, trông có ngầu không?”
Trong phim, hai nhân vật đang diễn cảnh sinh ly tử biệt.
“Đừng lo cho em, anh đi đi.”
“Không, anh không đi! Đã đi thì phải cùng nhau!”
“Anh đi đi mà… phụt!”
“Đừng rời xa em, đừng…”
Lâm Khê không nhịn được mà che mặt.
Ôi trời đất ơi, cái gì với cái gì thế này không biết! Có thời gian này, cô đã sớm hạ gục tên phản diện chính rồi.
Mấy cái ý nghĩ kỳ quặc như vầy, chắc chắn là v.ú Ngô trong phim học từ mấy bộ phim sến sẩm ra thôi.
Thật sự là một cảnh tượng khó xử.
Tô Tử Khôn khẽ ho khan một tiếng. “Đạo diễn thích mấy cái cảnh sướt mướt như này. Giang Tế phản đối nhiều lần lắm, nhưng ông ta vẫn khăng khăng giữ lại.”
“Thôi, mình xem cái khác đi.”
Anh ta nhanh chóng chuyển kênh sang kênh thiếu nhi, đoạn lấy điện thoại ra lướt tin tức.
Tô Tử Khôn bỗng giật mình thốt lên: “Thượng Thanh và Vu Đông Lương cùng lúc mất tích, bên ngoài đang đồn ầm lên không biết họ còn sống hay đã chết?”
“Để tôi xem.” Lâm Khê ghé mắt lại gần, giọng bình thản đáp: “Cả hai đều đã c.h.ế.t rồi.”
“Chết tiệt!” Tô Tử Khôn rùng mình sởn da gà. “Thượng Thanh và Vu Đông Lương vốn dĩ chẳng quen biết gì nhau. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là g.i.ế.c người báo thù ư?”
Lâm Khê khẽ nhíu mày.
Cô đã hủy lá bùa âm hút sinh khí rồi cơ mà, Thượng Thanh không lý nào lại c.h.ế.t nhanh đến thế.
Xoẹt... xoẹt...
Tiếng cào cấu chói tai vào tấm kính bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Lâm Khê ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Đèn trần đột ngột tắt phụt.
Ánh sáng bên ngoài hoàn toàn không thể lọt vào. Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh, đến mức đưa tay lên còn chẳng thấy rõ năm ngón.
Tô Tử Khôn run lập cập, lắp bắp gọi khẽ: “Đại sư... Đại sư Lâm...”