Mời Quý độc giả vào bên dưới
để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Tô Tử Khôn không kìm được buột miệng nói: "Đại sư đúng là có gu lạ thật, có cửa không đi, lại cứ thích nhảy cửa sổ."
Anh quay đầu nhìn lại, thấy Giang Tế vẫn đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt cứ thế dán chặt vào bậu cửa sổ.
"Này, này, người ta đi mất rồi, cậu còn nhìn gì nữa?"
Tô Tử Khôn vẫy vẫy tay trước mặt Giang Tế: "Giang Tế này, tôi thấy từ lúc cậu gặp Đại sư Lâm, trông cậu cứ là lạ thế nào ấy, cứ đờ đẫn ra."
"Chẳng lẽ..." Trong chớp mắt, Tô Tử Khôn đã tưởng tượng ra hàng trăm kịch bản cẩu huyết kinh điển trong tiểu thuyết. "Giang Tế, Đại sư Lâm không phải là nàng thơ thất lạc bấy lâu của cậu đấy chứ?"
"Trời ơi! Cẩu huyết thật mà!"
"Cậu đuổi theo đi, nhảy cửa sổ mà đuổi theo đi!"
Giang Tế nhăn mày xoa trán: "Không có nàng thơ nào sất!"
" Tôi không tin đâu." Tô Tử Khôn bĩu môi: "Cậu mau kể tôi nghe, giữa cậu và nàng thơ có ân oán gì, tôi có thể giúp cậu nghĩ ra mấy chiêu trò lợi hại..."
Giang Tế thật sự không nhịn nổi nữa, anh chộp lấy cổ áo Tô Tử Khôn, mở cửa rồi thẳng tay quẳng anh ta ra ngoài.
"Cút đi!"
"Chết tiệt!"
Tô Tử Khôn suýt bị cánh cửa kẹp mũi, anh tức giận gào lên: "Giang Tế, chúng ta còn là anh em không đấy? Xài xong rồi bỏ, đúng là đồ vô lương tâm!"
Giang Tế ngồi ngẩn người trên sofa. Vừa nãy quá xúc động, anh chỉ kịp hỏi em gái ruột của mình liệu còn sống hay không.
Anh vẫn chưa kịp hỏi em mình đang ở đâu thì Đại sư Lâm đã rời đi mất rồi.
Thôi, đành để lần sau có cơ hội rồi hỏi tiếp vậy.
Nước nhà họ Giang quả thật quá sâu, chỉ cần biết em gái còn sống là tốt rồi.
Khi trời vừa hửng sáng, Lâm Khê đã tỉnh giấc.
Đêm qua cô ngủ không yên, giấc ngủ chập chờn với những giấc mơ về việc cha mẹ từ bỏ cô, xen lẫn câu nói "còn sống" của Giang Tế. Sau đó, dường như có một giọng nói nào đó văng vẳng bên tai cô, và từ đó cô không còn bị những cơn ác mộng đeo bám nữa.
Lâm Khê vươn vai, khoan thai bước xuống giường đi rửa mặt.
Dưới lầu, Vú Ngô đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Hôm nay hiếm khi bà lại không rời đi sớm như mọi khi.
Thấy Lâm Khê bước xuống, bà vui vẻ vẫy tay: "Mợ chủ, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng." Lâm Khê ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của táo đỏ, tò mò hỏi: "Vú Ngô, bà nấu món gì mà thơm nức mũi vậy ạ?"
Vú Ngô nheo mắt cười tủm tỉm: "Cậu chủ nói mợ tối qua không ngủ ngon, đặc biệt dặn lão nô hầm táo đỏ, kỷ tử và yến sào để bồi bổ sức khỏe cho mợ. Lão nô sáng sớm đã dậy để hầm rồi."
Lâm Khê: "..." Nghe hai chữ "lão nô", cô hiểu Vú Ngô lại bắt đầu nhập vai quá mức. Đúng là mấy cái tiểu thuyết tổng tài bá đạo này độc hại thật!
Lâm Khê lười giải thích, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cháu cảm ơn bà, Vú Ngô."
Vú Ngô cười càng tươi tắn: "Không cần cảm ơn đâu, đây là việc lão nô phải làm mà."
"Vú Ngô, đừng tự xưng là lão nô nữa, nghe kỳ cục lắm." Lâm Khê thở dài: "Hay là bà ăn sáng cùng cháu luôn đi ạ?"
"Không, không cần đâu ạ." Vú Ngô lùi vội mấy bước: "Mợ chủ, mợ và cậu chủ cứ từ từ dùng bữa nhé, tôi xin phép đi trước đây." Nói rồi, bà chạy biến đi nhanh như chớp, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Khê khẽ lắc đầu: "Vú Ngô đúng là có một thế giới riêng. Thôi, miễn là bà vui."
Trên bàn ăn bày biện đến mười món: đĩa trái cây và sữa chua, bánh mì chuối, bánh khoai tây trứng, sandwich thịt nguội phô mai, cháo kê, bánh bao súp, quẩy chiên, mì xào tôm, yến sào hầm táo đỏ, kỷ tử, cùng hai ly sữa nóng hổi. Phải thừa nhận, tay nghề của Vú Ngô quả thật đáng nể.
Phó Kinh Nghiêu đẩy chén yến sào về phía cô, dịu dàng nói: "Tấm lòng của Vú Ngô, em ăn đi."
Lâm Khê ngẩng lên nhìn anh, hơi khó hiểu hỏi: "Vú Ngô đã nói với tôi rồi, nhưng sao anh biết tôi tối qua không ngủ ngon?"
"Anh đoán." Phó Kinh Nghiêu vẻ mặt vẫn điềm nhiên, nhưng trong lòng lại khẽ lỡ một nhịp. Đến tận năm giờ rạng sáng Lâm Khê mới về, cô không ăn uống gì, vừa ngả lưng đã ngủ say tít thò lò.
Cánh cửa phòng không khép hờ, khi lướt qua, Phó Kinh Nghiêu thoáng thấy cô trở mình vài lượt, dường như đang vật lộn trong một cơn ác mộng. Anh bước vào phòng, nhẹ nhàng chạm tay lên trán cô, rồi lặng lẽ đứng cạnh giường canh chừng gần nửa tiếng. Chỉ đến khi chắc chắn cô không còn dấu hiệu bất thường, anh mới yên tâm rời đi.
Cô trông có vẻ không vui, chẳng lẽ tối qua đã xảy ra chuyện gì sao? Phó Kinh Nghiêu gác lại câu hỏi đang xoáy sâu trong lòng, đưa chiếc muỗng cho cô, giọng nói trầm ấm: "Ăn sáng đi em."
"Ừm, vâng." Lâm Khê ôm bát cơm, cúi đầu ăn uống ngon lành. Sau khi dùng bữa xong, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực: "Anh không đi làm ạ?"
"Anh sẽ đi sau, dạo này công ty không bận lắm." Phó Kinh Nghiêu thản nhiên đáp.
"Ồ." Lâm Khê gật gù.
Phó Kinh Nghiêu từ tốn mở miệng: "Hôm nay em có ra ngoài mở quầy bói không?"
"Không, hôm nay em nghỉ một ngày." Lâm Khê đặt đũa xuống, ngồi ngẩn ngơ trước bàn ăn, dường như vẫn còn chìm trong những suy nghĩ m.ô.n.g lung.
Phó Kinh Nghiêu bất chợt đề nghị: "Hay là em đến công ty anh xem thử một chuyến?"
"Được thôi." Lâm Khê chống cằm, nở nụ cười tinh nghịch. "Tiện thể em xem phong thủy giúp anh luôn."
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhếch môi cười. Nụ cười không chỉ dừng lại ở khóe miệng mà còn ẩn hiện trong ánh mắt anh. "Vậy thì, chúng ta đi thôi."
Lâm Khê bước theo anh được vài bước thì chợt liếc xuống bộ đồ trên người mình, vội vàng gọi: "Đợi chút đã, để em thay đồ đã chứ!"
Người đàn ông quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Không cần đâu, thế này là được rồi."
"Ha ha." Lâm Khê cười gượng gạo. Lúc này, cô đang diện một chiếc áo thun rộng thùng thình in hình con cừu lười đáng yêu, kết hợp với quần thể thao màu đen và đôi dép lê màu hồng bánh bèo. Đúng là một bộ cánh "khó đỡ". Ra ngoài thì ít nhất cũng phải giữ chút hình tượng chứ.
"Không được, em phải thay đồ!"
"Được, anh đợi em."
Lâm Khê vội vàng chạy lên lầu, mở tủ quần áo ra chọn đồ. Trắng, hồng, xanh dương, xanh lá, tím, đen, vàng, cam... Từ bao giờ mà Phó Kinh Nghiêu lại nhét vào tủ quần áo của cô nhiều đến vậy? Lâm Khê tùy tiện chọn một chiếc váy màu kem. Chiếc váy này có độ dài vừa phải, tà váy chạm đến mắt cá chân, lại có lớp lót bên trong, hoàn hảo. Nếu có lỡ đụng độ gì cũng không sợ bị lộ.
Không đúng, cô chỉ đến công ty thôi mà, đánh nhau cái gì chứ?
Thay đồ xong, Lâm Khê vội vàng chạy xuống lầu, đôi mắt trong veo lấp lánh sự háo hức: "Thế nào ạ? Trông em có làm anh mất mặt không?" Tóc dài của cô được buộc hờ, chiếc váy trắng kem tôn lên vóc dáng thanh mảnh, càng khiến cô trông thêm phần trong sáng, thu hút.
Nụ cười trong mắt Phó Kinh Nghiêu càng sâu đậm hơn: "Em mặc gì cũng đẹp. Không ai dám cười em đâu."
Tòa nhà Phó Thị.
Ba người đứng trước cửa phòng tổng tài, xì xào bàn tán nhỏ to.
Trần Chiêu nhíu mày băn khoăn: "Hôm nay Phó tổng lại đến muộn. Dạo gần đây anh ấy cứ lạ kiểu gì ấy, kỳ lạ cực kỳ." Anh ta liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, càng thêm khó hiểu. "Phó tổng nói sẽ dẫn một người đến công ty tham quan. Người quan trọng cỡ nào mà đích thân anh ấy phải đi đón chứ?"
Kỳ Văn Dã kinh ngạc mở to mắt: "Anh không biết à?"
Hoàng Văn Xương cũng sửng sốt không kém: "Anh thực sự không biết sao?"
Trần Chiêu ngơ ngác: " Tôi nên biết cái gì?"
Hoàng Văn Xương và Kỳ Văn Dã trao đổi ánh mắt.
"Anh biết à?"
"Anh cũng biết à?"
"Ồ, vậy là chỉ có một mình anh ta không biết."
Hai người xác nhận qua ánh mắt, rồi không nhịn được mà cười thầm với nhau. Trần Chiêu nhìn người này rồi lại nhìn người kia, trong lòng bực bội không thôi: "Hai người rốt cuộc biết gì thì nói thẳng ra đi, đừng có úp mở làm gì cho mệt!"
Kỳ Văn Dã cúi đầu im lặng, khóe môi khẽ cong lên.
Hoàng Văn Xương nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Trợ lý Trần, lát nữa Phó tổng dẫn người vào, anh là người đầu tiên ra đón đấy. Sẽ có một bất ngờ lớn đang chờ anh."
"Thật sao?" Trần Chiêu cảm thấy hai người này có gì đó không bình thường, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng anh không kịp nắm bắt. Thôi kệ đi, xuống dưới xem sao. Phó tổng xưa nay luôn điềm tĩnh, sẽ không làm gì kinh thiên động địa đâu. Bình tĩnh, cứ thả lỏng đi. Hai người này cứ hay làm quá lên, thật là phiền phức.
Chiếc Maybach quen thuộc vừa lướt đến sảnh tòa nhà. Trần Chiêu vội vàng chạy xuống đón, trong khi Hoàng Văn Xương và Kỳ Văn Dã thong thả bước theo sau, đôi mắt đầy vẻ hóng hớt.
Hoàng Văn Xương khẽ nháy mắt với Kỳ Văn Dã, thì thầm đủ nghe: "Phó tổng dẫn phu nhân tới à?"
Kỳ Văn Dã gật đầu lia lịa, "Chắc như đinh đóng cột rồi, Phó tổng chỉ nói chuyện dịu dàng như vậy khi đứng trước mặt phu nhân thôi."
Tin nhắn Phó tổng vừa gửi trong nhóm chat công ty:
[Xin phép làm phiền mọi người một lát, hôm nay tôi sẽ đưa một người rất quan trọng đến công ty, mọi người cứ xem cô ấy như tôi là được.]
Ngoài phu nhân ra thì còn ai được nữa?