Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 77

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Mã Thiên Tứ phát bực, "Ba, mẹ, ý nhà họ Tạ là gì? Họ nghi con ngoại tình sao?"

Mã Tường trợn mắt lên, "Trời ạ, thằng nhóc ngốc này! Dương Dương là con của Tạ Liên Tâm, con ngoại tình cái gì chứ?!"

Mã Thiên Tứ gãi đầu, "Nhà họ Tạ hùng hổ như vậy, rốt cuộc họ muốn gì?"

Hầu Thúy Phương có chút lo lắng, "Những người nhà họ Tạ vốn chẳng biết lý lẽ, mau đuổi họ đi, tôi nghe đã thấy nhức óc rồi."

Mã Thiên Tứ gật đầu, "Mẹ, con đi ngay đây."

Mã Tường đứng dậy, "Thiên Tứ, để ba đi cùng con. Tạ Liên Tâm ngoại tình, người nhà họ Tạ không biết xấu hổ, nhà họ Mã chúng ta vẫn phải giữ thể diện."

Hai người vừa bước đến cửa thì cánh cửa bất ngờ bật tung ra, bay thẳng vào đầu Mã Thiên Tứ.

"Ai da!"

Mã Thiên Tứ kêu thét lên đau đớn, sờ lên đầu thì thấy m.á.u dính đầy tay.

Mã Tường lo lắng hỏi, "Thiên Tứ, con có sao không?"

"Bây giờ thì vẫn ổn." Mã Thiên Tứ nhìn ra ngoài cửa, nghiến răng nói, "Tạ Liên Tâm, cô hay lắm!"

Mã Tường châm biếm, "Tạ Liên Tâm, cuối cùng cô cũng lộ bộ mặt thật, đừng có giả bộ làm người tốt nữa!"

Tạ Liên Tâm nắm chặt tay, tức giận đến run rẩy.

Cả tuổi thanh xuân của cô đã đổ sông đổ biển. Không! Những kẻ nhà họ Mã đúng là còn thua cả một con chó.

Nuôi chó còn biết vẫy đuôi, còn những kẻ nhà họ Mã thì thật đáng kinh tởm.

Hoàng Hồng Mai vỗ về con gái, giọng điệu kiên định: "Không sao đâu, cứ để mẹ lo liệu."

"Mẹ, chuyện này để con tự giải quyết."

Tạ Liên Tâm bước lên một bước, thân hình mảnh mai nhưng ánh mắt kiên quyết. Cô không thể để mẹ mình cứ mãi phải gánh chịu tất cả. Cô đã trưởng thành, đã là một người mẹ, từ giờ trở đi, cô sẽ là người bảo vệ cho mẹ mình.

Cô xông thẳng vào, giật lấy cổ áo Mã Thiên Tứ, giáng một cái tát trời giáng vào mặt anh ta.

"Cái tát này, là cho chính bản thân tôi."

Mã Thiên Tứ ngớ người, hai tai ù đi, trừng mắt nhìn cô: "Tạ Liên Tâm, cô bị điên à?!"

Từ trước đến nay, Tạ Liên Tâm vốn hiền lành, nhu mì đến mức nói năng cũng nhỏ nhẹ, chưa từng thốt ra lời nặng nề. Ngay cả khi tức giận, cô cũng chỉ biết lặng lẽ khóc trong góc khuất, chưa bao giờ dám động tay hay buông lời chửi rủa ai. Vậy mà giờ đây, cô đã thay đổi đến mức khó tin.

Cô mặt lạnh tanh, giáng thêm một cái tát nữa vào má Mã Thiên Tứ.

"Cái tát này, là thay cho Dương Dương. Anh không xứng đáng làm cha."

Mã Thiên Tứ tái mét mặt, hất mạnh cô ra: "Tạ Liên Tâm, cô bị điên thật rồi!"

" Đúng vậy, tất cả các người đã ép tôi phát điên."

Vào khoảnh khắc này, Tạ Liên Tâm cảm thấy một sự sảng khoái chưa từng có. Tại sao phải tự hành hạ bản thân, dày vò đến kiệt quệ? Thà cứ phát điên lên, để kẻ khác phải mệt mỏi, còn hơn! Chỉ cần cô được thoải mái, sống c.h.ế.t của bất kỳ ai khác cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô đã sống quá lâu dưới áp lực đè nén, giờ đây, Liên Tâm đã tìm thấy lối thoát. Thi thoảng cứ mặc sức bùng nổ như thế này, quả thực rất có lợi cho sức khỏe tâm lý.

Cô lại giáng xuống một cái tát nữa vào Mã Thiên Tứ.

"Cái tát này, chẳng cần lý do gì cả, tôi muốn đánh thì đánh!"

Hai bên má Mã Thiên Tứ sưng vù, anh ta trừng mắt nhìn cô, nghiến răng rít lên từng tiếng: "Tạ! Liên! Tâm!"

Hoàng Hồng Mai đã dẫn theo cả chục người, hùng hổ bao vây Mã Thiên Tứ. "Muốn động thủ à? Cứ thử xem, chúng tôi không ngại đâu!"

Hơn chục người, tay lăm lăm chổi, gậy, ánh mắt tóe lửa, sẵn sàng xông vào.

Mã Thiên Tứ lập tức lùi lại, khựng người, lắp bắp: "Thời buổi xã hội pháp trị, các người đừng có làm càn, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"

Mã Tường đứng bên cạnh, cũng vội vàng phụ họa bằng giọng lí nhí: " Đúng vậy! Chúng tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy!"

"Báo cảnh sát ư? Tốt thôi!" Hoàng Hồng Mai cười khẩy, cao giọng thách thức, "Để cảnh sát đến xem bộ mặt thật của nhà các người!"

Bà nở một nụ cười đầy ẩn ý, "Nhà các người đúng là thú vị ghê, mẹ chồng thì ngoại tình, lại còn đổ vấy tội lỗi lên đầu con dâu."

Mã Tường c.h.ế.t sững, lắp bắp: "Bà vừa nói gì cơ?"

Hoàng Hồng Mai hét lớn, lời lẽ sắc như dao: "Vợ ông ngoại tình đấy! Trên đầu ông giờ đội cả chục cái sừng to tướng rồi kìa!"

"Mã Thiên Tứ không phải con ruột của ông!"

Mã Tường trợn ngược mắt, thất thần kêu lên: "Bà... bà nói dối!"

Hầu Thúy Phương nghe tiếng ồn ào liền vội vã chạy ra, vẻ mặt hoảng hốt: "Đừng nghe lời bọn người nhà họ Tạ! Mau đuổi hết chúng đi!"

Hoàng Hồng Mai nhếch môi cười khinh bỉ. Bà rút ra hai bản kết quả giám định ADN, thẳng tay ném thẳng vào mặt bà ta.

"Hừ! Mở to cặp mắt chó của các người ra mà nhìn cho rõ!"

Mã Tường chỉ cần liếc mắt một cái, đã cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Dòng chữ rành rành trên tờ giấy: "Dựa trên kết quả xét nghiệm DNA, không có cơ sở ủng hộ giả thuyết ông Mã Tường là cha ruột của Mã Thiên Tứ." Hay nói cách khác, Mã Thiên Tứ... không phải là con trai của ông ta.

Mã Tường không thể tin nổi vào mắt mình, liên tục lắc đầu lẩm bẩm: "Không thể nào... Thiên Tứ là con trai tôi, nó chính là con trai tôi mà..."

Nếu Thiên Tứ không phải con ruột của ông ta, vậy thì hương hỏa của dòng họ Mã sẽ chính thức đứt đoạn ngay trong đời ông ta. Đến trăm năm sau, ông ta còn lấy mặt mũi nào mà đối diện với tổ tiên nhà họ Mã dưới suối vàng đây?

Mã Tường nghiến chặt răng, rít lên từng chữ một: "Thiên Tứ... nhất định phải là con trai của tôi!"

Hoàng Hồng Mai cười khẩy, ánh mắt đầy khinh miệt. "Thiên Tứ... ừ, cái tên thật hay ho, tiếc là nó chẳng xứng với cái tên đó."

"Không, không thể nào..." Mã Tường quay phắt sang nhìn vợ, ánh mắt van nài: "Bà nói với tôi đi, chuyện này không phải sự thật, đúng không?"

Hầu Thúy Phương vội vàng né tránh ánh mắt chất vấn của chồng, giọng lắp bắp: "Thiên Tứ là con trai ông mà, ông đừng tin mấy lời ma quỷ của nhà họ Tạ."

Hoàng Hồng Mai nhếch môi cười khinh bỉ. "Tờ xét nghiệm ADN ghi rõ ràng rành mạch, tôi đã cẩn thận làm ở bệnh viện hạng Ba uy tín, tuyệt đối không thể có sai sót."

"Nếu các người vẫn còn nghi ngờ, vậy thì cứ việc, chúng ta có thể đi làm lại lần nữa cho rõ ràng!"

Tạ Liên Tâm mỉa mai nói, “Xác nhận lại một lần nữa cũng tốt cho cả đôi bên.”

“Nếu như có sai sót, vậy thì ông đã nuôi con người khác mấy chục năm trời rồi.”

Sắc mặt Mã Tường tối sầm lại, “Làm! Chúng ta đi làm ngay bây giờ!”

Chuyện liên quan đến huyết mạch của nhà họ Mã, tuyệt đối không thể lơ là.

Ông ta kéo Mã Thiên Tứ đứng cạnh, “Đi, Thiên Tứ đi cùng chúng ta.”

“Không, không...” Hầu Thúy Phương run rẩy, “ Tôi không đi, không đi.”

Với dáng vẻ hoảng loạn của bà ta, những người có mặt tại đó liền hiểu ra vấn đề.

Mã Thiên Tứ bật thốt lên: “Mẹ, mẹ sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

Hầu Thúy Phương cúi gằm mặt, không dám hé răng nửa lời.

Mã Tường không thể tin nổi nhìn chằm chằm bà ta, “Hầu Thúy Phương, bà lại dám cắm sừng tôi!”

Một tháng trước, hàng xóm còn đùa cợt:

“Lão Mã à, Thiên Tứ nhà ông chẳng giống ông chút nào, mà Dương Dương cũng thế.”

Lúc đó Mã Tường không mấy để tâm, nhưng về nhà lại trằn trọc không sao ngủ nổi.

Ông ta săm soi kỹ lưỡng, và nhận ra, quả nhiên Dương Dương không có nét nào giống mình.

Nhà họ Mã từ xưa đến nay đều có mắt một mí, mặt dài, mũi tẹt, trong khi Dương Dương lại có mắt hai mí, mặt trái xoan, mũi cao.

Mã Tường nói với vợ, “Dương Dương đẹp quá, chẳng giống người nhà họ Mã chút nào, Thiên Tứ cũng vậy.”

Hầu Thúy Phương cười gượng hai tiếng, “Ha ha, ông suy nghĩ nhiều quá rồi, Tạ Liên Tâm là người rất thật thà, không thể nào ngoại tình.”

Mã Tường vẫn không yên tâm, vì điều này liên quan đến hương hỏa của gia tộc họ Mã.

Hầu Thúy Phương đảo mắt, “Nếu ông thực sự lo lắng, vậy thì lấy tóc của Dương Dương đi làm xét nghiệm ADN.”

Mã Tường lén nhổ vài sợi tóc của Dương Dương, mang đi bệnh viện làm xét nghiệm ADN.

Ông ta luôn nghi ngờ Tạ Liên Tâm ngoại tình, chứ chưa từng nghĩ đến Hầu Thúy Phương lại lén lút làm chuyện tày trời sau lưng ông.

Hương hỏa nhà họ Mã...

Đứt.

Đoạn.

Hoàn.

Toàn!

Mã Tường bóp chặt cổ Hầu Thúy Phương, “Bà sao có thể! Sao có thể! !”

“Nói đi! Tên gian phu là ai? Thiên Tứ thực sự là con của ai?”

Hầu Thúy Phương đẩy mạnh ông ra, “Ông bất lực thì liên quan gì đến tôi!”

“Năm đó, mẹ ông ép tôi uống đủ loại thuốc bắc, nói tôi là con gà mái không đẻ trứng.”

“Rốt cuộc là ai không thể sinh được, trong lòng ông tự hiểu rõ nhất!”

“Ông khiến tôi phải chịu cảnh phòng không mấy chục năm, còn ông thì trên giường, chỉ giỏi... bíp bíp bíp ——!”

Những lời sau đó bị làm mờ, không ai nghe rõ, đúng là những lời khó lọt tai.

Tạ Liên Tâm và những người có mặt đều ngỡ ngàng trước những lời lẽ đó.

Tóm lại là, Hầu Thúy Phương bị gia đình chồng ép sinh con, nhưng Mã Tường lại bất lực, bà ta một mình không thể có thai.

Vì vậy, Hầu Thúy Phương đã nhắm đến lão Vương nhà bên, và có một đêm tình chóng vánh với ông ta.

Đêm đó, bà ta mang thai.

Mã Thiên Tứ chẳng phải là báu vật trời ban, mà là cái sừng do lão Vương nhà bên 'tặng' cho ông ta.

Mã Tường tức điên lên, “Hầu Thúy Phương, bà đúng là kẻ tàn nhẫn!”

Ông ta trợn mắt, ngất xỉu tại chỗ.

Hầu Thúy Phương thừa cơ hội đá thêm mấy cái vào người Mã Tường, lớn tiếng mắng: “Lão già này, dám bóp cổ bà! Hôm nay bà làm ông tức c.h.ế.t luôn!”

Người Đoán Mệnh Xuyên Thời Gian

Chương 77