Mời quý độc giả kéo xuống dưới để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Lâm Khê nhìn họ với vẻ mặt không cảm xúc: "Vú Ngô, quản gia Lưu, hai người bớt phấn khích lại, coi chừng nước miếng chảy ròng ròng giờ!"
Vú Ngô và quản gia Lưu đồng thời quay lưng, đồng thanh đáp: "Cậu chủ, mợ chủ, chúng tôi xin phép lui trước ạ."
Lâm Khê: "..."
Hai người này ăn ý đến kinh ngạc, đến mức cô bắt đầu cảm thấy thích sự kết hợp ăn ý của họ rồi.
Phó Kinh Nghiêu khẽ cười, anh hơi cúi người, đưa tay ra: "Bà Phó, chúng ta đi thôi."
"Ừm." Lâm Khê nắm lấy tay anh, cùng sánh bước đến nhà họ Quý để tham dự lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Quý.
Lúc này, tại cổng nhà họ Quý.
Quý Hành đứng bên ngoài, nóng lòng mong chờ sự xuất hiện của Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu. Lát nữa cậu ta sẽ khiến bao nhiêu người phải kinh ngạc cho xem.
Ha ha, không thể để mỗi mình cậu ta phải chịu cú sốc này được.
Quý Tranh khó chịu liếc thằng em một cái: "Em cười ngớ ngẩn cái gì vậy?"
Khóe miệng Quý Hành không khỏi nhếch lên: "Chị, lát nữa sẽ có một bất ngờ, một bất ngờ lớn đấy."
Quý Tranh bước vài bước vào trong, giữ khoảng cách với thằng em ngớ ngẩn này.
Cái nụ cười đó, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Cô ấy nhấn mạnh lời cảnh báo: "Hôm nay là lễ mừng thọ bảy mươi của ông nội, em đừng có làm chuyện gì làm ông phật ý."
"Không đời nào." Quý Hành bực bội hừ một tiếng: "Chị, đừng coi em như trẻ con nữa, em còn cao hơn chị đấy."
Quý Tranh chỉ hừ một tiếng đáp lại.
Sở Lăng đứng sau Quý Tranh, nhắc nhở đầy trách nhiệm: "Cô cả, chúng ta nên vào bên trong rồi."
Quý Tranh lại dặn dò thêm một câu: "Hãy tiếp đãi khách cho thật tốt, đừng có chạy lung tung khắp nơi."
"Ừ ừ." Quý Hành ngoan ngoãn gật đầu.
"Cậu chủ nhỏ."
Một bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cậu ta. Quý Hành quay đầu lại, mắt mở to: "Nhóc Mập, còn... Hứa Lệnh Nghi!"
Đạo diễn Lôi khoác tay Hứa Lệnh Nghi, cả hai đứng cạnh nhau trông vô cùng tự nhiên và thân mật.
Quý Hành sững sờ, "Đậu má, hai người tiến triển nhanh vậy sao?"
Đạo diễn Lôi đỏ mặt, vội vàng giải thích, "Đừng nói bậy bạ, chúng tôi chỉ tiện đường đi cùng thôi mà."
Vẻ mặt Quý Hành hiện rõ sự không tin tưởng.
Đạo diễn Lôi vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Lệnh Nghi, kéo cô vội vã rời đi, "Chúng tôi đi đặt quà trước đây."
Hứa Lệnh Nghi mỉm cười vẫy tay, "Cậu Quý, lát nữa gặp lại nhé."
Quý Hành ngẩn ngơ đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc hoang mang về cuộc đời.
Thằng nhóc Mập đã có bạn gái... cậu ta thực sự đã có bạn gái...
"Bị làm sao thế?" Hạ Đình xuất hiện, trên người là bộ vest đỏ nổi bật, đính đầy kim cương lấp lánh như muốn hút mọi ánh nhìn.
Nhớ lại người này từng gây tổn thương cho chị mình, Quý Hành lập tức không muốn để ý đến anh ta.
Hạ Đình nhướng mày, lên tiếng hỏi, "Này nhóc ngốc, chị cậu đâu rồi?"
Quý Hành trừng mắt, "Liên quan gì đến anh! Và này, ai là em trai anh! Tôi chỉ có duy nhất một người chị thôi!"
Hạ Đình bật cười khẽ, "Cậu vẫn thiếu lễ độ như vậy nhỉ."
Quý Hành cười khẩy, " Tôi biết cách cư xử lịch thiệp với người khác, nhưng xin lỗi, anh có phải là người đâu?"
Hạ Đình bị thằng nhóc này chọc cho cứng họng, hứng thú cũng dần tắt lịm, liền quay người bỏ đi.
Quý Hành làm mặt quỷ với bóng lưng Hạ Đình, lẩm bẩm, "Xui xẻo! Cái tên này đến đây làm gì không biết?"
"Á! Á!"
"Á á á á á!"
Từ phía xa, những tiếng la hét chói tai bất ngờ vang lên.
Quý Hành giật mình chạy tới, "Anh Phó và chị đại đã đến rồi sao?"
Phó Kinh Nghiêu luôn kín tiếng, không thể nào gây ra phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Rốt cuộc là ai đã đến mà khiến đám đông xôn xao như thế?
Quý Hành định thần lại, bỗng chốc nhận ra, "Chết tiệt! Là Giang Tế!"
Mối quan hệ giữa nhà họ Giang và nhà họ Quý vốn dĩ bình thường. Những lần trước khi ông nội Quý Hành sinh nhật, nhà họ Giang chỉ gửi quà chúc mừng chiếu lệ.
Giang Tế nổi tiếng kiêu ngạo, vốn chẳng màng tới mấy buổi tiệc xã giao thế này, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện ở bất kỳ buổi tiệc nào của giới thượng lưu.
Vậy mà sao hôm nay anh ta lại đến?
Quý Hành ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ, đầu óc quay cuồng.
Giang Tế nhướng mày, khóe môi hơi nhếch, "Cậu Quý, cậu không chào đón tôi sao?"
"Không không, tôi không có ý đó." Quý Hành vội vàng hoàn hồn, "Khách quý đã tới, mời anh vào trong."
Giang Tế chỉ liếc qua cậu ta một cái rồi sải bước vào trong sảnh.
Tô Tử Khôn hớt hải chạy theo sau, "Tổ tông của tôi ơi, cậu đi chậm lại một chút! Có cần thiết phải từ chối hai buổi biểu diễn quan trọng để đến đây làm gì không chứ? Tiệc sinh nhật của mấy ông bà lớn thì nhàm chán khỏi phải nói rồi..."
"Anh câm miệng!" Giang Tế nắm chặt cổ áo Tô Tử Khôn, nhanh chóng kéo anh ta vào một góc khuất, "Bởi vì cô ấy sẽ đến."
"Cậu nói là Đại sư Lâm à?"
Tô Tử Khôn vỗ trán cái bốp, thở dài thườn thượt, "Biết vậy tôi đã không nói với cậu chuyện này. Cậu thật bướng bỉnh, nghĩ gì làm nấy, cậu có biết phải bồi thường bao nhiêu tiền hợp đồng không hả..."
"Vài chục triệu lẻ ấy mà, tôi lo được." Giang Tế thản nhiên đáp, "Im đi!"
Tô Tử Khôn im bặt, nhưng trong lòng vẫn không ngừng than thở.
Giang Tế, đúng là một tay đốt tiền không gớm tay.
Mặc dù nhà họ Giang giàu có thật, nhưng cũng không thể cứ làm loạn kiểu này.
Nếu anh cả của cậu mà biết chuyện này, kiểu gì cũng đánh cậu ra bã.
Tô Tử Khôn không nhịn được hỏi thêm: "Cậu thật sự thích Đại sư Lâm rồi sao? Tôi nghe các ông bà ở phố đồ cổ nói rằng Đại sư Lâm đã kết hôn từ lâu rồi."
Giang Tế sững sờ, cả người cứng đờ: "Cô ấy đã kết hôn rồi ư!"
" Đúng vậy." Tô Tử Khôn vỗ mạnh vào đùi, ra vẻ nghiêm túc, "Cậu không được vì tình yêu mà làm kẻ thứ ba, phá hoại hạnh phúc của người khác. Như vậy là vô đạo đức, hèn hạ và đê tiện!"
Giang Tế khẽ nhắm mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: "Cô ấy kết hôn với ai?"
Tô Tử Khôn gãi đầu, cố nhớ lại: " Tôi cũng không nhớ rõ tên, chỉ nghe nói là một người đàn ông cao to và rất đẹp trai."
Giang Tế cau mày thật chặt: "Đại sư Lâm trông còn rất trẻ, sao cô ấy lại kết hôn sớm như vậy?"
Trong đầu anh ta, một suy nghĩ nảy ra. Người đàn ông dám dụ dỗ một cô gái trẻ trung như vậy kết hôn sớm, chắc chắn không phải là một người tốt lành gì.
Một luồng khí lạnh vô cớ bỗng bốc lên từ đáy lòng Giang Tế. Đại sư Lâm và cô em gái nhà anh trạc tuổi nhau. Nếu cô bé nhà anh mà kết hôn sớm thế này, hẳn anh sẽ phát rồ mất.
Tô Tử Khôn lén liếc nhìn sắc mặt anh ta.
Thôi rồi! Giang Tế đang cực kỳ tức giận, đến mức chỉ muốn lao ngay đi tìm Đại sư Lâm để phá tan cái cuộc hôn nhân vừa được công bố kia.
Tô Tử Khôn thấy mà phát hoảng, vội vàng xua tay can ngăn: “Cậu hãy từ bỏ đi. Cậu và Đại sư Lâm không có chút cơ hội nào đâu. Đại sư Lâm như mặt trăng trên trời, còn cậu chỉ là con châu chấu dưới đất, cậu không xứng với cô ấy …”
Những lời lèo nhèo cứ tuôn ra không dứt khiến Giang Tế chỉ muốn ra tay "xử" luôn tên quản lý này.
Tô Tử Khôn vẫn tiếp tục nói: “Làm người quản lý cho cậu, tôi thật sự đau đầu, tóc rụng gần hết rồi.”
“Ôi tổ tông của tôi ơi, xin cậu thương lấy tôi, đừng gây thêm rắc rối nữa mà, huhu…”
Tô Tử Khôn gào lên thảm thiết, tiếng kêu nghe như khóc oà nhưng ánh mắt vẫn khô khốc chẳng hề có lấy một giọt lệ.
Giang Tế xoa trán, từng chữ từng chữ nói: “ Tôi không có ý định xấu xa gì với Đại sư Lâm, anh đừng có tưởng tượng lung tung nữa.”
“Hả… Cái gì cơ?”
Tô Tử Khôn ngớ người ra: “Cậu không thích cô ấy? Vậy mà cứ bám riết lấy người ta làm gì?”
Giang Tế lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi không cần anh lo!”
Tô Tử Khôn lỡ lời: “Cậu lại lên cơn rồi à? Hay để Đại sư Lâm xem giúp cho một quẻ?”
Giang Tế chẳng buồn để ý tới anh ta, quay người bước ra ngoài.
Tô Tử Khôn vội vàng theo sau: “Cậu lại định làm gì nữa?”
“Đi chúc thọ ông cụ Quý.”
“Đợi tôi với, tôi đi cùng.”
Tô Tử Khôn sợ anh ta gây chuyện tại tiệc thọ của ông cụ, lòng lo lắng theo sát phía sau.
…
Tại cổng chính.
Quý Hành vui vẻ vẫy tay: “Anh, chị đại, hai người đến rồi.”
Phó Kinh Nghiêu liếc qua cậu ta: “Lễ nghi của cậu còn kém lắm, phải học thêm.”
Quý Hành bỗng thấy áp lực đè nặng, mấy ký ức không hay ho gì lập tức ùa về. Cậu ta vội vàng sửa lời: “Anh, chị dâu.”
Phó Kinh Nghiêu hài lòng: “Lần sau nhớ nhé.”
Quý Hành cười gượng: “Ha ha, nhất định, nhất định.”
Lâm Khê cười khúc khích: “Đừng trêu cậu ấy nữa, chúng ta vào trong đi.”
“Được.”
Phó Kinh Nghiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, bước lên thảm đỏ.
Hai người đi bên nhau thật xứng đôi, Quý Hành thầm cảm thán, cảm giác như vừa bị nhồi cả một tô "cơm chó" ngập mặt.
Ôi Tiểu Mộc và Hứa Lệnh Nghi ơi, anh họ với chị dâu của tôi, huhu… Đúng là một buổi tối ngập tràn "cơm chó" mà.
Quý Hành giật mình bừng tỉnh, vội vã chạy lên trước hai người: “Anh họ, để em dẫn hai người vào gặp ông ạ.”
Chờ chút nữa sẽ có trò hay để xem.