Mỗi năm ở Trung Quốc có hàng trăm nghìn phụ nữ mất tích, mẹ tôi là một trong số đó.
Có người nói bà bị bán đi, có người nói bà bị giết.
Cha tôi đã dùng mọi cách để ngăn cản tôi tìm mẹ.
Một lần tình cờ, tôi biết được mẹ từng gọi điện cầu cứu, nhưng cha tôi lại cúp máy.
Khi màn sương mù của sự thật hé mở, tôi mới nhận ra sự độc ác của con người là không thể lường trước được.
Đứng trên vách đá, người đẩy bạn xuống thường là người thân thiết nhất!
1
Mẹ tôi là một phóng viên điều tra, khi tôi mười tuổi, bà về nông thôn phỏng vấn, rồi không bao giờ trở lại nữa, cứ như bốc hơi khỏi thế gian.
Có người nói bà bị bán đi, có người nói bà bị giết.
Nhưng sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, sao có thể không có chút tin tức nào?
Cha tôi đã tìm mọi cách để truy lùng tung tích của bà, nhưng không có bất kỳ tiến triển nào.
Kể từ đó, cuộc sống của cả gia đình chúng tôi chìm trong sự tuyệt vọng và u ám.
Cha tôi trở nên rất cáu kỉnh, thường xuyên đập phá đồ đạc chỉ vì một câu nói không vừa ý, điều đó khiến tôi không dám thở mạnh.
Cho đến khi tôi mười ba tuổi, cha tôi đưa một người phụ nữ bụng bầu về nhà.
Người đó lại là dì út của tôi, tôi không thể tin được mà chất vấn cha: "Ba không tìm mẹ nữa sao! Tại sao ba lại ở bên dì út! Đây là phản bội! Đây là ngoại tình!"
Cha tôi đau khổ nói với tôi, ông ấy đã không còn sức để tìm nữa. Ba năm qua, ông ấy đã tiêu tốn hết mọi sức lực và tiền tiết kiệm, nhưng không thấy một tia hy vọng nào.
Tôi hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này, tại sao lại là dì út?
Dì út tôi một mình nuôi con gái sau khi ly hôn, cuộc sống rất khó khăn. Khi mẹ tôi còn sống, bà thường xuyên giúp đỡ dì. Sau khi mẹ mất tích, dì thường xuyên đến nhà giúp nấu nướng, làm việc nhà, tôi còn rất cảm ơn dì.
Thế mà cha tôi lại lén lút qua lại với dì!
Tôi không thể chấp nhận chuyện này, vứt tất cả đồ đạc của dì ra ngoài cửa, gào thét đuổi bà ấy đi!
"Ba ơi, ba đừng từ bỏ mẹ mà! Mẹ vẫn đang chờ chúng ta đi tìm mẹ đó." Tôi cầu xin cha.
Nhưng cha tôi lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, cảnh cáo: "Lương Duyên! Từ giờ trở đi, không được nhắc đến tên mẹ con ở trong nhà này nữa!"
Ông như một kẻ điên, đốt tất cả ảnh của mẹ.
Tôi lao tới ngăn cản, thậm chí ông ấy còn tát tôi một cái!
Cha tôi nói: "Nếu con không nghe lời ba thì cút khỏi cái nhà này! Không được đi dán quảng cáo nữa, không được đến đồn cảnh sát nữa! Nghe rõ chưa!"
Từ đó trở đi, tôi sống ở trường nội trú, nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ việc tìm mẹ.
Cha tôi có thể có nhiều vợ, nhưng tôi chỉ có một người mẹ, làm sao tôi có thể từ bỏ?
2
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi rất ít khi về nhà, nhưng vào dịp Trung thu, tôi lướt thấy một bài đăng trên mạng xã hội, lập tức cảm thấy thấy vui vẻ.
"Cuộc đời hạnh phúc nhất là có được tình yêu trọn vẹn của ba và mẹ! Ba mẹ ơi, Trung thu vui vẻ, yêu ba mẹ."
Một dòng chữ đơn giản, kèm theo chín bức ảnh.
Cô gái trong chín bức ảnh có vẻ ngoài ngọt ngào, tay trái khoác tay cha, tay phải kéo tay mẹ.
Một gia đình thật là ngọt ngào.
Tôi đã quyết định, Trung thu này sẽ không ở một mình nữa.
Tôi xách một thùng cua về nhà, người mở cửa là đứa em gái cùng cha khác mẹ của tôi, Lương Thần.
Cô ta lộ vẻ kinh ngạc: "Chị... Sao chị lại về?"
"Nhà của tôi, tôi không được về sao?" Tôi lườm cô ta một cái, đẩy cô ta ra rồi đi thẳng vào nhà.
Cô ta tủi thân đi theo sau tôi, khóc nức nở nói: "Chị ơi, chị nói vậy là có ý gì. Vừa về đã nổi nóng với em, em có trêu chọc hay làm phiền gì chị đâu."
Tôi lười để ý đến cô ta, tùy tay ném thùng cua lên bàn, nói với một người khác: "Đi hấp đi, còn tươi đấy, rồi lấy cho tôi một bộ bát đũa."
Cha tôi lập tức nổi giận, đập bàn hét lớn: "Lương Duyên! Nếu con không muốn về thì đừng về cái nhà này nữa! Hành hạ mọi người như thế, con cảm thấy thoải mái lắm sao?"
" Đúng vậy, rất thoải mái." Tôi cười toe toét quay đầu lại nói: "Dì út, còn đứng ngây ra đó làm gì, đi đi. Chuyện hầu hạ người khác không phải dì làm tốt nhất sao?"
"Chị, chị đừng quá đáng! Chị có tư cách gì mà đối xử với mẹ em như vậy?" Lương Thần đứng chắn trước mặt mẹ cô ta, tức giận đến mức không chịu nổi: "Mẹ em có lỗi gì với chị! Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ tốt đều để chị chọn trước, bà ấy đối xử với chị còn chưa đủ tốt sao?"
Tôi ngồi trước bàn ăn, cười: "Bà ấy không có lỗi gì với tôi, nhưng bà ấy có lỗi với mẹ tôi!"
Tôi cầm lấy các món ăn trên bàn, ném từng đĩa xuống đất!
Lương Thần bị tôi dọa cho giật mình, khóc lóc nói: "Ba ơi! Ba mau quản chị ấy đi!"
Cha tôi bị tôi chọc giận đến tái mặt, chỉ tay ra cửa nói: "Lương Duyên! Con cút đi! Ba coi như không có đứa con gái này. Con xem những năm qua con đã làm được gì! Sự nghiệp thì chẳng đi đến đâu, về nhà chỉ biết chọc giận ba! Cút!"
"Ba, cái này không được, con còn đang chờ thừa kế gia sản của ba đấy. Dù sao thì ba chỉ có một đứa con gái ruột là con thôi, Lương Thần là đứa nhặt về, không có quan hệ m.á.u mủ gì với ba cả." Tôi cười lạnh nói: "Gia đình ba người các người sống thật là hòa thuận hạnh phúc, Lương Quốc Bình, tôi hỏi ông! Năm đó ông từ bỏ việc tìm mẹ tôi, có phải là đang chờ ngày này không!"
Những năm qua, tôi luôn nghi ngờ cha tôi và dì út đã lén lút qua lại từ lâu, vì vậy cha tôi mới tìm mẹ tôi được ba năm đã bỏ cuộc.
"Chát!" một tiếng!
Cha tôi tát tôi một cái, giận dữ mắng: "Tao vẫn là ba mày! Mày nói chuyện với tao kiểu gì thế! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng đi tìm mẹ mày nữa! Mày nói xem những năm qua mày chạy khắp nơi, vì chuyện này mà gây ra bao nhiêu rắc rối? Mày đi gây rối ở tòa soạn, đi gây rối ở đồn cảnh sát. Tốt nghiệp ba năm rồi vẫn chỉ là một phóng viên nhỏ, không biết tự nhìn lại mình!"
Tôi đã nhiều lần đến tòa soạn để điều tra, chỉ muốn biết năm đó mẹ tôi đã gặp phải chuyện gì khi về nông thôn.