Người Mẹ Mất Tích

C7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Nói đến đây, tôi cố ý dừng lại: "Con là con gái ruột của ông ấy, những năm qua ông ấy còn không đoái hoài đến con. Huống chi, Lương Thần không có chút quan hệ m.á.u mủ nào với ông ấy, còn dì thì ngay cả danh phận cũng không có. Mẹ con năm đó luôn nói dì là em gái út mà bà ấy thương yêu nhất, nếu bà ấy biết ba đối xử với dì như vậy, nhất định sẽ đau lòng."

Mắt dì út tôi long lanh nước mắt, bà ấy lấp bấp nói: "Mẹ con... Chị ấy đối xử với dì rất tốt, có gì cũng chia sẻ với dì đầu tiên. Năm đó nếu không có chị ấy, dì đã không sống nổi, bị người đàn ông đó đánh c.h.ế.t rồi."

Đúng vậy, mẹ tôi đối xử với bà tốt như vậy, cho nên bà mới cướp chồng của bà ấy.

"Dì út, con nhớ mẹ quá. Nhưng ba con nói mẹ đã c.h.ế.t từ lâu rồi." Tôi ôm dì út khóc: " Nhưng tối qua con lại mơ thấy mẹ, mẹ bảo con cứu bà ấy, tại sao mẹ lại nói vậy chứ."

Tôi cảm thấy dì út tôi run lên, bà ấy vẫn không nói gì nữa.

Tôi biết từ hôm nay trở đi, bà ấy sẽ bắt đầu d.a.o động.

Mẹ tôi từng nói, dì út tôi là người có ý chí đặc biệt không kiên định.

Năm đó không chịu học hành tử tế, lại cứ đòi lấy người đàn ông chỉ biết nói những lời ngon ngọt đó.

Người khác nói gì bà ấy cũng nghe, là một người có "đôi tai mềm".

Tôi chờ ngày bà ấy chủ động mở lời.

Sau khi chúng tôi chia tay, tôi tìm một quán cà phê, vừa mở điện thoại dự phòng ra đã thấy có thông báo nghe lén, tôi lập tức mở lên.

"Trương Bằng Phi! Tôi muốn đưa Thanh Vũ đi, ông không xứng đáng làm cha của nó." Bên trong là giọng của một người phụ nữ lạ, chắc là Phan Sương Sương.

"Cô đừng có mơ, muốn đi thì tự cút đi." Trương Bằng Phi nghe xong thái độ rất tùy tiện, hoàn toàn không bận tâm đến lời đe dọa của Phan Sương Sương.

"Ông là một con súc sinh! Ông từng say rượu nói với tôi rằng ông đã cưỡng h.i.ế.p Nhậm Phỉ, nếu ông còn dám quấy rầy hai mẹ con tôi, tôi sẽ đến đồn cảnh sát báo cáo!"

Khi nghe câu nói này, tôi đang cầm ly cà phê, nhưng tay tôi run lên không ngừng, cà phê chảy ra từng chút một.

Ly cà phê nóng hổi đổ lên mu bàn tay tôi, bỏng đỏ, nhưng nỗi đau này lại khiến tôi tê dại.

Tôi không thể kìm chế được mà run rẩy! Đau khổ! Căm hận Trương Bằng Phi!

Nghĩ đến khuôn mặt giả dối của ông ta! Tôi chỉ muốn lập tức tìm ông ta để xé nát chiếc mặt nạ đó!

Ông ta dám! Làm sao ông ta có thể! Ông ta lại dám xâm phạm mẹ tôi!

Nước mắt tôi không thể kìm nén mà tuôn ra như thác lũ.

Tôi không dám tưởng tượng mẹ tôi đã phải đau khổ đến mức nào khi đối mặt với những chuyện này.

Trương Bằng Phi, ông ta còn có mặt mũi gặp tôi! Cái tên súc sinh này!

Cả cha tôi nữa... Ông ấy có biết những hành vi độc ác của Trương Bằng Phi không!

Cảm xúc mãnh liệt kích thích khiến tôi buồn nôn, tôi dùng hai tay che mặt, nước mắt tuôn ra như mưa.

Mẹ ơi, mẹ đã chịu nhiều đau khổ như vậy, bây giờ mẹ có khỏe không?

Ngay lúc này, trong tai nghe truyền đến một tiếng tạp âm.

Giọng của Trương Bằng Phi đầy nghi hoặc: "Cái gì thế này?"

Xèo xèo xèo... Trong tai nghe toàn là tiếng tạp âm.

Tôi nhìn thấy dấu chấm than cảnh báo trên phần mềm.

Máy nghe lén của tôi đã bị Trương Bằng Phi phát hiện.

Hai tay tôi nắm chặt lại, gần như nghẹt thở.

Trương Bằng Phi, ngay lúc này tôi chỉ muốn đồng quy vu tận cùng ông ta!

10

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, ba năm sau tôi và Trương Thanh Vũ đối mặt nhau trong tình cảnh như thế này.

Anh ấy đặt chiếc máy nghe lén bị hỏng trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh đã nói với ba là do anh đặt, em đừng lo, không tra ra em đâu."

Nhưng tôi quá đau khổ, tôi không thể đối mặt với anh ấy.

Tôi căm ghét cha anh ấy, ngay cả khi đối mặt với Trương Thanh Vũ tôi cũng không thể bình tĩnh lại!

Mấy ngày nay tôi luôn gặp ác mộng, trong mơ đều là bóng dáng của mẹ.

Tôi mơ thấy bà đau khổ gọi tên tôi, gọi tôi đi cứu bà, nhưng tôi bất lực.

Tôi hận cái thế khó này!

Trương Thanh Vũ thấy tôi không nói gì, anh ấy mở một ứng dụng trên điện thoại cho tôi xem.

Tôi nhìn vào, đó là một phần mềm tìm kiếm người mất tích, tất cả mọi người đều có thể đăng thông tin lên đó.

Một số thông tin đã được cảnh sát xác nhận, chỉ cần cung cấp thông tin hữu ích, thì đều có thể nhận được một khoản tiền thưởng nhất định.

Và tên của phần mềm này là Duyên, chữ Duyên trong Lương Duyên.

Tôi từng nói với Trương Thanh Vũ, nếu có một phần mềm nổi tiếng như vậy, có người cung cấp thông tin, hy vọng tìm thấy mẹ tôi có phải sẽ lớn hơn không.

Không ngờ, ba năm sau, Trương Thanh Vũ thật sự đã tạo ra một phần mềm như vậy.

"Ba năm trước, khi truy tìm tin tức của mẹ, em đã nghĩ đến việc điều tra lại phóng sự bí mật năm đó. Nhưng lại bị một chiếc xe máy tông gãy chân." Trương Thanh Vũ nói đến đây, hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Đó là do ba anh phái người làm."

Tôi cắn chặt răng, không để lộ ra chút biểu cảm khác thường nào.

Hóa ra Trương Bằng Phi không chỉ xâm phạm mẹ tôi, mà còn muốn lấy mạng tôi!

Tất cả những chuyện này, rốt cuộc cha tôi có biết hay biết được bao nhiêu?!

Trương Thanh Vũ lấy một tập tài liệu trong túi ra, đẩy về phía tôi: "Năm đó anh rời xa em là vì anh phát hiện ra những hành vi bất thường của ba mình. Anh muốn ra nước ngoài điều tra sâu hơn, sợ liên lụy đến em. Lương Duyên, em đã phải trả giá rất nhiều vì việc tìm mẹ. Anh nhận ra đằng sau đó chắc chắn là một vũng nước sâu, anh sợ em sẽ bị tổn thương."

Tôi mở những tập tài liệu đó ra, trên đó ghi lại thông tin mất tích của một vài cô gái.

Họ đều có một số đặc điểm chung, gia cảnh nghèo khó, trình độ học vấn không cao, nợ nần chồng chất.

"Anh tình cờ phát hiện một vài hồ sơ phỏng vấn trong văn phòng của ba mình, sau khi truy tìm, mới phát hiện một số cô gái trong đó đã được liệt vào danh sách người mất tích. Và những hồ sơ này, ông ta dùng để tuyển công nhân cho nhà máy ở Đông Nam Á."

Trương Thanh Vũ đưa cho tôi xem nhiều thứ như vậy, anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi: "Lương Duyên, còn tin anh không?"

Tin hay không, tôi đã không thể phân biệt được cảm xúc của mình.

Người Mẹ Mất Tích

C7