Vợ tôi là người đối xử tốt nhất với tôi trên thế giới này.
Tôi biết mình nên trân trọng cô ấy, nhưng khi nhìn vào cơ thể thay đổi sau khi sinh con, tôi thực sự không còn chút hứng thú nào.
Thế nên tôi chỉ có thể ra ngoài tìm một tình nhân.
Tình nhân ép tôi ly hôn, nhưng tôi không đồng ý.
Tôi nói rằng, vợ tôi yêu tôi quá nhiều, cô ấy không thể sống thiếu tôi được.
Cuộc hôn nhân này, tôi coi như là đang thương hại cô ấy.
1 /
Tôi có một người vợ tên là Tư Hàn, một người vợ hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.
Ban đầu cô ấy cũng có vài điểm chưa hoàn hảo, nhưng tôi đã từ từ “huấn luyện” để cô ấy thay đổi.
Ví dụ như cô ấy từng rất hay sai khiến tôi, bảo tôi lau nhà hoặc gấp quần áo sau khi giặt.
Mấy việc nhỏ nhặt như vậy cô ấy hoàn toàn có thể tự làm, nhưng không hiểu sao lại cứ phải nhờ tôi.
Vì vậy, để cô ấy tự lập hơn, mỗi khi cô ấy gọi tôi, tôi lại giả vờ đang bận gọi điện công việc, đeo tai nghe giả vờ không nghe thấy.
Khi con mới sinh, tôi còn chủ động tìm cách trốn tránh, thường ra quán bar hoặc tiệm net g.i.ế.c thời gian.
Nếu cô ấy gọi điện hỏi thăm, tôi sẽ viện cớ nói đang tăng ca.
Đợi khi cô ấy đã dỗ con ngủ xong, tôi mới lặng lẽ trở về nhà.
Ban đầu, vợ tôi cũng thường than phiền và nổi giận.
Nhưng tôi chỉ cần rót cho cô ấy một ly nước nóng, thêm vài động tác xoa bóp vai, cô ấy liền nguôi giận.
Dần dà, vợ tôi tự làm hết mọi việc, chẳng bao giờ gọi đến tôi nữa.
Mỗi khi tôi về nhà, nhà cửa luôn sạch sẽ tinh tươm, trên bàn lúc nào cũng có những món ăn ngon do cô ấy tự tay nấu nướng.
Bạn bè thường đến nhà tôi xem bóng đá, vui chơi đến tận khuya, vỏ hạt dưa rơi vương vãi khắp nơi.
Cô ấy cũng không tức giận, chỉ bế con xuống gửi nhờ nhà hàng xóm, sau đó trở về dọn dẹp nhà cửa, thậm chí còn tiện tay mua thêm bia và đồ nhắm cho chúng tôi.
Vì thế, mọi người bạn của tôi đều trầm trồ:
“Vợ tốt như Tư Hàn, tìm đâu ra nữa? Chắc kiếp trước cậu cứu cả thế giới đấy!”
“Chị Hàn đúng là dịu dàng, đảm đang, chẳng giống vợ tôi chút nào, vụng về còn hay làm mình làm mẩy.”
“Trình Niên à, nhớ phải biết quý trọng chị Hàn đấy, nghe chưa?”
Những lúc như vậy, tôi tự hào khoác tay lên vai vợ, cười nói với bạn bè: “Dù sao vợ là của tôi, các cậu chỉ biết ganh tị thôi.”
Nhưng khi mọi người ra về, trong căn phòng yên ắng, tôi nhìn Tư Hàn vừa tắm xong, cô ấy chỉ lật người trong chăn rồi nói: “Em mệt rồi, không muốn làm gì cả, đi ngủ sớm thôi.”
Vậy là Tư Hàn nằm xuống bên cạnh tôi, chẳng mấy chốc đã thở đều trong giấc ngủ.
Trong bóng tối, tôi mở điện thoại lên, tin nhắn của Tiền Thanh Thanh hiện ra.
“Anh Trình Niên, đêm nay trời có sấm chớp, em sợ quá.”
“Anh ngủ chưa? Có thể trò chuyện với em một chút được không?”
Kèm theo đó là một biểu cảm dễ thương làm nũng.
Trái tim đã lâu không rung động của tôi, chợt như được khơi dậy.
—--------
Tôi đã mất mười năm để huấn luyện Tư Hàn trở thành một người vợ hoàn hảo, nhưng tôi lại không còn yêu cô ấy nữa.
Người tôi yêu là Tiền Thanh Thanh.
Cô ấy là thực tập sinh mới vào công ty, còn tôi là phó giám đốc phụ trách hướng dẫn cô ấy.
Cô ấy ngưỡng mộ tôi.
Tiền Thanh Thanh là một cô gái rất đáng yêu, thường gọi tôi là “ anh ” và tự xưng mình là “ngốc nhỏ”.
Quả thực cô ấy hơi vụng về, trong công việc thường mắc sai lầm, những việc rất đơn giản cũng có thể khiến cô ấy bối rối.
Chỉ cần tôi hướng dẫn vài câu, ánh mắt cô ấy lập tức sáng bừng, ngọt ngào thốt lên: “Anh giỏi quá!”
Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng tự hào.
2
Dù sao vợ tôi, Tư Hàn, đã từ lâu không còn mang lại cho tôi cảm giác được cần đến như thế nữa.
Cô ấy có thể tự làm mọi thứ.
Khi sửa nhà, cô ấy tự thương lượng giá với thợ, còn tự tay lắp ráp đồ nội thất.
Thang máy hỏng, cô ấy bế con cùng xe đẩy leo lên mười mấy tầng lầu, cánh tay ôm con giờ đã lộ rõ những đường cơ bắp, không còn là đôi tay trắng trẻo mềm mại ngày xưa.
Mỗi khi tôi về nhà, cô ấy lại kể cho tôi nghe về giá nhà đất gần đây, phân tích kế hoạch mua nhà ở khu trường học trong vài năm tới, làm thế nào để tối ưu hóa cơ hội học tập cho con.
Sau khi nói xong, cô ấy đẩy gọng kính lên, hỏi tôi nghĩ thế nào.
Tôi chỉ ậm ừ cho qua, tán thành rằng cô ấy nói rất có lý.
Nhưng trong thâm tâm, tôi lại nghĩ:
Thật là chán.
Ngày xưa, Tư Hàn cũng là một cô gái lãng mạn, luôn để tóc xoăn dài, mỗi tuần hẹn hò đều diện những chiếc váy không trùng lặp.
Bây giờ, sau khi sinh con, cô ấy đã cắt tóc ngắn, da mặt hơi vàng, thậm chí còn không trang điểm.
Với cặp kính cận dày cộp, trông cô ấy giống như một giáo viên nghiêm khắc, giống một cán bộ khu phố, hoàn toàn không còn vẻ quyến rũ của một người phụ nữ nữa.
Tôi kể cho cô ấy nghe về bộ phim mới ra mắt, về cuốn sách tôi đang đọc, say sưa nói mà cô ấy chỉ đáp lại: “Bột ăn dặm của con sắp hết rồi, anh nhớ lấy phiếu mua hàng của công ty để đổi thêm hai hộp.”
Điều đó khiến tôi cảm thấy vô vị vô cùng.
Vậy nên, tôi nghĩ, ngoại tình không phải lỗi của tôi, bản thân cô ấy cũng có rất nhiều vấn đề.
Ngay lúc đó, Tiền Thanh Thanh nhắn tin cho tôi.
“Anh Trình Niên, đối diện công ty có một quán Thái đang hot, em rất muốn đi thử nhưng lại không tìm được ai đi cùng.”
Kèm theo là một biểu cảm buồn bã.
Tôi gần như không do dự mà đáp lại ngay:
“Ai bảo không có người đi cùng? Đã có anh đây rồi!”