4
Vào một đêm, khi tôi và Tiền Thanh Thanh chuẩn bị thân mật, thì Tư Hàn gọi điện đến.
Tôi bực bội nhấc máy: “Không phải đã nói là không dò xét nhau rồi sao?”
Giọng của Tư Hàn có chút nghẹn ngào.
Cô ấy nói rằng con đang sốt, sốt rất cao.
Tiền Thanh Thanh quấn chiếc khăn tắm, lộ ra chiếc áo lót ren đen bên dưới, làm cho cơ thể tôi nóng lên, tôi thực sự không muốn nghe Tư Hàn lải nhải nữa.
Vậy nên tôi lớn tiếng đáp:
“Chẳng có chuyện gì cả, em làm quá lên thôi!
Dạo này trẻ con đều bị cảm cúm, cho uống thuốc là khỏi ngay.
Em chưa từng trải qua điều gì lớn lao, chỉ một chuyện nhỏ nhặt đã làm rối tung lên thế này, còn làm được gì nữa?
Anh ở đây bận muốn chết, em có thể thông cảm cho anh chút không?”
Tư Hàn ngừng khóc, cố giữ bình tĩnh, nói rằng cô ấy sẽ chăm sóc tốt cho con và bảo tôi cứ lo công việc.
Tôi cúp máy, Tiền Thanh Thanh mỉm cười hài lòng.
Đêm đó cô ấy nhiệt tình hơn hẳn.
Xong xuôi, chúng tôi nằm ôm nhau.
Tiền Thanh Thanh vùi đầu vào cổ tôi, dịu dàng nói: “Anh Trình Niên, anh có yêu em không?”
“Yêu.”
“Vậy còn so với vợ anh thì sao?”
“Đang vui vẻ thì nhắc đến cô ấy làm gì?”
“Anh Trình Niên, gia đình em cũng bắt đầu giục em kết hôn rồi, anh xem chúng ta …”
Tôi hiểu ý của Tiền Thanh Thanh, cau mày nói: “Thanh Thanh, em cũng thấy rồi đấy, anh thực sự yêu em rất nhiều.”
“ Nhưng em không thể muốn anh ly hôn được, đúng không?”
Tiền Thanh Thanh ngẩn người.
Cô ấy rưng rưng nước mắt nói: “Tại sao, anh chẳng phải yêu em sao? Anh đâu có yêu vợ mình, vậy tại sao vẫn phải ở bên cô ấy?”
Từ góc nhìn của Tiền Thanh Thanh, dĩ nhiên là tôi yêu cô ấy hơn nhiều so với Tư Hàn.
Dù gì thì khi nằm cạnh Tư Hàn, tôi vẫn nhắn tin với cô ấy.
Nhiều năm rồi tôi không mua quà cho Tư Hàn, nhưng lại chẳng ngần ngại chi tiền cho Tiền Thanh Thanh.
Tôi đối xử với Tiền Thanh Thanh dịu dàng hết mực, nhưng với Tư Hàn thì chỉ cần chút chuyện cũng khiến tôi bực bội.
Nhưng Tiền Thanh Thanh không hiểu rằng, tôi sẽ không ly hôn.
“Thanh Thanh, em là một cô gái tốt, điều anh yêu nhất ở em chính là sự lương thiện ấy.”
“ Tôi vuốt mái tóc của cô ấy, nhẹ nhàng nói, ‘Anh không còn tình cảm với vợ anh nữa, nhưng không còn cách nào khác, cô ấy yêu anh quá nhiều.’
‘Không có anh, cô ấy sẽ không thể sống nổi, cuộc hôn nhân này chỉ là do anh thương hại cô ấy thôi.’”
———
Có lẽ do tâm trạng không tốt khiến hệ miễn dịch suy giảm, sau khi trở về thành phố, Tiền Thanh Thanh cũng bị cảm cúm.
Cô ấy truyền nước biển, gửi cho tôi một tấm ảnh selfie trông rất đáng thương, nhờ tôi đến thăm.
Vì vậy, sau khi xuống máy bay, tôi liền đến bệnh viện ngay. Tiền Thanh Thanh khoác áo vest của tôi và ngủ thiếp đi, còn tôi ngồi bên cạnh, chơi điện thoại để g.i.ế.c thời gian.
Kết quả là tôi lại gặp Tư Hàn ở đó.
Cô ấy đến lấy thuốc cho con, và vô tình nhìn thấy tôi và Tiền Thanh Thanh trong phòng truyền dịch.
Chiếc áo vest đó chính là Tư Hàn đã mua cho tôi.
Sắc mặt của Tư Hàn trông rất khó coi, cô ấy quay người, không nói gì mà rời đi.
Tôi vội vàng dỗ dành Tiền Thanh Thanh, sau đó trở về nhà.
Khi tôi bước vào, Tư Hàn lại ngồi lặng lẽ trên ghế sofa như lần trước.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này tôi đã học cách chủ động trước.
Vì vậy, tôi lớn tiếng nói:
“Tư Hàn, chúng ta đã không còn tin tưởng nhau nữa sao?
Đó là nhân viên của công ty, cô ấy bị bệnh nên tôi chỉ đến thăm thôi, chẳng có chuyện gì cả. Em không cần phải tỏ thái độ như vậy đâu!
Phải chăng nếu cuộc sống của anh không có một cô gái nào khác thì em mới hài lòng?”
5
Tôi rất tự tin.
Dù sao lần này, vì sợ lây bệnh, tôi đã ngồi rất xa Tiền Thanh Thanh.
Ngoại trừ việc cô ấy khoác áo của tôi, chúng tôi hoàn toàn không có bất kỳ hành động thân mật nào.
Còn việc khoác áo chỉ có thể giải thích là một hành động quan tâm giữa cấp trên và cấp dưới, một hành vi lịch sự bình thường.
Nếu Tư Hàn không thể hiểu và thông cảm điều này, thì chỉ có thể trách cô ấy không đủ rộng lượng, trách cô ấy làm quá mọi chuyện, và trách cô ấy vô lý.
Tôi đã chuẩn bị sẵn nhiều lý do, như kiểu em không tin anh, em thật sự làm anh thất vọng.
Nhưng tôi chưa kịp nói ra.
Vì Tư Hàn bình thản nhìn tôi và nói:
“Trình Niên, chúng ta ly hôn đi.”
——-
Tôi sững sờ.
Tôi không thể tin câu nói này lại phát ra từ miệng Tư Hàn.
Ai cũng biết, Tư Hàn yêu tôi vô cùng, vô cùng nhiều.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cha cô ấy đã sắp xếp cho cô một công việc gần nhà, nhàn hạ, nhưng để kết thúc chuyện yêu xa với tôi, cô ấy đã từ bỏ công việc mà bao người ao ước, đến thành phố của tôi để bắt đầu tìm việc lại từ đầu.
Cô ấy là người miền Nam, không quen với ẩm thực miền Bắc, nhưng vì tôi, cô ấy đã định cư và học nấu những món ăn miền Bắc mà tôi thích.
Cô ấy sức khỏe yếu, nhưng đã mạo hiểm tính mạng để sinh con trai cho tôi.
Vì tôi, Tư Hàn sẵn sàng làm mọi thứ, cô ấy có thể chịu đựng bất kỳ điều gì.
Chỉ cần được ở bên tôi là đủ.
Giờ tôi vẫn còn muốn ở bên cô ấy.
Cô ấy làm sao có thể đòi ly hôn được?
Chẳng lẽ việc tôi làm lần này đã vượt quá giới hạn của cô ấy?