Sau khi ly hôn, Tư Hàn đã thuê một căn nhà gần chỗ làm của cô ấy.
Tôi đã từng đến đây hai lần khi đến thăm con trai.
Sau đó, mỗi lần Thanh Thanh biết tôi đến thăm con trai của vợ cũ, cô ấy đều không vui và làm ầm lên.
Vì muốn bắt đầu cuộc sống mới, tôi cũng ít đến thăm con hơn.
Nay, sau gần nửa năm, tôi mới quay lại đây.
Trên tay tôi là bó hoa hồng phấn mới mua, loài hoa mà Tư Hàn đã thích từ khi còn trẻ.
Tôi nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ cảm động lắm khi nhìn thấy nó.
Tôi gõ cửa nhà Tư Hàn.
Cô ấy thấy tôi, có chút ngạc nhiên nhưng vẫn mở cửa.
“Anh có quyền thăm nom Lạc Lạc, nhưng hôm nay không tiện. Lần sau hẹn trước.”
Tôi lập tức ôm chầm lấy Tư Hàn.
“Em yêu,” tôi vừa mở miệng, nước mắt đã dâng tràn.
Ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra rằng, mình vẫn còn yêu Tư Hàn.
“Anh đến để đón em về nhà.”
Tôi chờ đợi Tư Hàn cũng rơi nước mắt.
Cô ấy đã chờ đợi nửa năm, chắc chắn là để chờ ngày này.
Nhưng Tư Hàn đẩy tôi ra.
Tôi lúc đó mới nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ mất trí.
“Anh nói gì cơ?”
Tôi nghĩ cô ấy nghe nhầm, vội vàng lặp lại: “Anh nói anh đến đón em về nhà, em yêu.”
Sắc mặt Tư Hàn lập tức lạnh xuống.
Cô ấy nói:
“Trình Niên, chúng ta đã ly hôn rồi.
“Anh có quyền thăm nom con theo pháp luật, trừ khi anh tự bỏ quyền đó. Còn tôi sẽ không cản trở quyền của anh.
“ Nhưng nếu anh còn dám quấy rầy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tôi nhìn Tư Hàn ngây dại.
Không thể nào.
Tư Hàn là người yêu tôi nhất trên thế giới này.
Chỉ cần tôi quay lại, cô ấy sẽ luôn đợi ở đó.
Sao cô ấy có thể từ chối tôi?
Đúng rồi, chắc chắn cô ấy đang giận tôi.
Dù sao tôi cũng từng đăng rất nhiều ảnh ngọt ngào của tôi và Tiền Thanh Thanh lên mạng để chứng minh rằng mình đang sống tốt.
Tư Hàn chắc chắn đã thấy, cô ấy sẽ ghen tuông, sẽ buồn.
Tôi cần làm điều gì đó để cô ấy tin rằng tôi thực sự muốn ly hôn với Tiền Thanh Thanh và quay lại với cô ấy.
Vì vậy, để thể hiện sự chân thành, tôi quỳ một chân xuống.
Cảnh tượng này chắc chắn sẽ khiến Tư Hàn nhớ đến lúc tôi cầu hôn.
Tôi nói:
“Em yêu, xin em đừng giận anh nữa. Anh biết mình sai rồi.
“Người anh yêu là em, từ trước đến giờ vẫn luôn là em.
“Chỉ là trước đây anh không nhận ra trái tim mình, nhất thời bị lạc lối.
“Bây giờ anh đã quay về, hãy cho anh một cơ hội bắt đầu lại.”
Nói xong, tôi vươn tay nắm lấy tay Tư Hàn.
Nhưng ngay sau đó, tay tôi đột nhiên khựng lại.
Vì từ phòng ngủ của Tư Hàn, một người đàn ông cao lớn bước ra.
Người đàn ông nhìn Tư Hàn và hỏi: “Anh ta vừa nói muốn em cho anh ta cơ hội gì?”
Tư Hàn khoanh tay, thản nhiên nói: “Lão Chu, đây là chuyện của em. Để em giải quyết. Anh có thể đưa Lạc Lạc ra ngoài chơi một lát.”
Người đàn ông được gọi là Lão Chu nhún vai, rồi quay vào phòng bế Lạc Lạc: “Đi nào, chúng ta ra ngoài cưỡi ngựa!”
Hai người họ đi ngang qua tôi, như thể tôi không hề tồn tại.
Tôi hét lớn: “Đặt xuống!”
Lão Chu dừng bước.
Tôi đứng lên, Lão Chu cao hơn tôi một chút, tôi phải ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Đặt xuống! Đây là con trai của tôi!”
9
Lão Chu lại nhún vai.
Anh ta đung đưa đứa trẻ trong lòng, hỏi Lạc Lạc: “Bố là ai nào?”
Lạc Lạc vui vẻ hô lên: “Bố ơi!”
Lão Chu cười lớn: “ Đúng rồi!”
Hai cha con rời đi trong tiếng cười đùa.
Tôi giận đến run rẩy, nhìn chằm chằm vào Tư Hàn: “Cô có ý gì đây?”
Tư Hàn rất bình tĩnh.
Cô ấy thậm chí còn rót cho tôi một ly nước.
“Lạc Lạc mới ba tuổi, nửa năm anh không đến thăm nó, nó đương nhiên không nhớ anh là ai. Đừng chấp nhặt với trẻ con.
“Và nó cũng không gọi sai đâu. Lão Chu là bố dượng của nó, gọi bố dượng là bố cũng là chuyện bình thường.”
Toàn thân tôi run rẩy, hét lớn: “Bố dượng? Tư Hàn, cô không nghĩ rằng gã Lão Chu đó sẽ cưới cô chứ?”
Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng tôi cũng thấy bộ đồ ngủ của Lão Chu là hàng hiệu, đồng hồ trên tay anh ta cũng là loại đắt tiền.
“Gã đó thiếu gì những cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Cùng lắm chỉ là anh ta đùa vui với cô thôi, cô còn mong anh ta sẽ cưới cô và nhận nuôi con của cô sao?!”
Tư Hàn thở dài.
Cô ấy nói: “Trình Niên, anh quay đầu lại mà nhìn đi.”
Tôi quay đầu.
Lúc đó tôi mới thấy trên tường phía sau, treo bức ảnh cưới của Tư Hàn và Lão Chu.
Tôi c.h.ế.t lặng.
“Chúng tôi vừa chụp ảnh cưới xong, tháng sau sẽ tổ chức đám cưới. Vừa hay hợp đồng thuê nhà này hết hạn vào tháng này. Sau đó, tôi sẽ dọn đến sống với Lão Chu.”
Giọng Tư Hàn rất bình thản, như thể cô ấy đang nói về một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng từng lời của cô ấy như sấm nổ vang dội trong tâm trí tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tư Hàn sẽ tái hôn.
Với tính cách của cô ấy, sau khi ly hôn, cô ấy nên một mình nuôi con, trở thành một bà mẹ đơn thân mạnh mẽ, tự mình chữa lành vết thương chứ?
Sao cô ấy có thể tìm một người đàn ông mới?
Cô ấy chắc chắn đang lừa tôi.
Cô ấy dám lừa tôi!
Tôi không thể kiềm chế cảm xúc nữa, đập đổ cái bàn trước mặt.
Nhưng ngay sau đó, chưa kịp làm gì thêm, hai người đàn ông mặc vest đã lao vào, kẹp lấy tôi từ hai phía.
Lão Chu thò đầu vào phòng.
“ Tôi không yên tâm, nên đã nhờ tài xế và thư ký đứng ngoài canh chừng.”
Tư Hàn gật đầu, thở dài.
“Thế cũng tốt.
“Vậy thì ném anh ta ra ngoài đi.”
Tôi không biết mình đã rời khỏi nhà Tư Hàn vào ngày hôm đó như thế nào.
Tôi chỉ biết rằng, từ đó, tôi bắt đầu chìm đắm trong rượu.
Mỗi lần say, tôi lại gọi tên Tư Hàn.
Tiền Thanh Thanh nghe thấy, tức giận phát điên, rồi lao vào cãi vã với tôi.
Không kiềm chế được, tôi đã tát cô ấy một cái.
Có lẽ vì say, tôi không kiểm soát được lực, Tiền Thanh Thanh ngã ngồi xuống đất và ngất xỉu.
Xe cứu thương đến đưa cô ấy vào bệnh viện, bác sĩ thông báo rằng Tiền Thanh Thanh đã bị sảy thai.
Tôi rất muốn ly hôn, nhưng chẳng thể nào làm được.
Tiền Thanh Thanh nói rằng chính tôi đã đẩy cô ấy đến tình cảnh này, và tôi phải chịu trách nhiệm cho phần đời còn lại của cô ấy.
Chẳng bao lâu sau, cha mẹ cô ấy, với lý do chăm sóc cho Tiền Thanh Thanh, đã đưa cả hai người em trai của cô ấy vào sống trong căn nhà của tôi.
Họ coi nhà tôi như nhà của mình, mời mọc đủ loại họ hàng đến chơi. Nếu tôi có ý kiến gì, họ liền mang chuyện Tiền Thanh Thanh bị sảy thai ra để đối chất.