Nợ Duyên Ngàn Năm

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Năm tôi năm tuổi, tôi bị bán làm con gái của một triệu phú.

Mười lăm tuổi, tôi bị bán làm gia sư cho một tỷ phú.

Hai mươi lăm tuổi, tôi bị bán làm vợ của một tỷ phú đô la.

Trước khi c.h.ế.t tôi lại bị bán, sau khi c.h.ế.t vẫn tiếp tục bị bán!

Xin hãy tha thứ cho cuộc đời bị mua đi bán lại của tôi nhưng tôi rất yêu tự do đấy nhé...

---

Sau hai mươi lăm năm sống cô độc, tôi đã chết, và ngay trong ngày tôi chết, tôi lại thoát khỏi kiếp độc thân.

Đêm tân hôn của tôi được ấn định vào ngày thất tuần của tôi.

Nhìn cha nuôi triệu phú, tôi chỉ có thể lắc đầu.

Ông ấy lẩm bẩm: "Tiểu Niệm à, con đừng trách cha, chủ yếu là vì hắn ta trả giá quá cao..."

Ông ấy vừa cúng vừa nói những lời kỳ quặc, thậm chí còn cúi đầu ba lần.

Dĩ nhiên tôi không trách ông, nhưng với điều kiện là chú rể của tôi không phải là kẻ thù không đội trời chung của tôi!

Tôi lơ lửng trên bài vị của mình, nhìn ông già cẩn thận đặt một tấm di ảnh khác cạnh di ảnh của tôi.

Trong ảnh là một người đàn ông mặt mày cau có, miệng hơi nhếch xuống, trông như thể ai đó nợ anh ta hàng triệu đô.

Chính là kẻ tôi ghét nhất, Phạm Vô Cửu.

Ba nén hương bỗng biến thành năm, còn tôi thì từ vị trí chính giữa bị đẩy sang một bên.

"Thằng đàn ông này, sống thì tranh với tôi, c.h.ế.t rồi vẫn không buông tha."

"Em đang nói ai đó?" Một luồng gió lạnh lùa qua, bóng dáng một người - không, một hồn ma, từ từ bước ra từ sương mù, rồi ngồi xuống.

Là Phạm Vô Cửu!

Phạm Vô Cửu có vẻ rất thích gây sự với tôi.

Anh ta đứng dậy, tiến lại gần rồi giữ lấy đầu tôi, khiến tôi theo phản xạ nhắm mắt lại.

Nhưng rồi tôi nghe tiếng cười trầm trầm của anh.

"Chẳng lẽ em nghĩ anh định hôn em à?"

Tôi ngượng ngùng mở mắt, bào chữa: " Tôi bị gió thổi vào mắt nên không mở nổi, được chưa!"

Đôi mắt dài hẹp của anh ta liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi giơ tay ra, xòe bàn tay.

"Đã thành hồn rồi, mà vẫn cảm nhận được gió sao?"

Tôi tức điên, nhưng vẫn giữ nguyên tắc " người lớn không chấp kẻ tiểu nhân" mà lùi lại một khoảng cách an toàn.

"Nói đi, anh mua tôi để làm gì?"

Anh ta vung tay một cái, một ánh sáng vàng lóe lên, và trong tay anh xuất hiện một tờ giấy đỏ chói.

"Đây, anh mang hôn thư tới cho em."

Ánh mắt anh ta trở nên dịu dàng, đầy mê hoặc, khác hẳn với cái vẻ lạnh lùng trước đây.

"Tiểu Niệm, tam thư lục lễ, anh sẽ chu toàn cho em."

Trái tim tôi bỗng nhiên bị sự nghiêm túc bất ngờ của anh ta làm cho lúng túng.

...

Chưa kịp để tôi đỏ mặt e thẹn, đã nghe tiếng cười nham nhở của Phạm Vô Cửu.

" Tôi nói này Mễ Niệm Niệm, sao em c.h.ế.t rồi lại trở nên ngây thơ như vậy?"

Anh ta đột ngột ngồi xuống, vung vẩy tay áo.

" Tôi mua em, dĩ nhiên là để em làm trâu làm ngựa cho rồi."

Anh ta đưa tay xoa xoa trán hai lần.

"Buổi sáng ngày tôi chết, tôi vừa bàn chuyện âm hôn với cha em."

Anh ta nửa cười nửa không: " Tôi cứ tưởng phải chờ thêm năm mươi năm nữa mới được làm chồng em, hóa ra số phận không cho tôi và em rời xa nhau."

Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh đến tìm tôi, thì đó là quả báo của anh!"

Anh ta vỗ tay một cái, lập tức một chiếc kiệu chạm hoa vàng được những người khiêng kiệu mang tới.

Với đôi chân dài, anh ta bước một bước liền ngồi vào kiệu.

" Tôi đi trước đây, tiểu nô bộc, chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày nữa em sẽ về nhà tôi."

...

Tôi cầm hôn thư lên, xem kỹ.

Cuộn giấy được trang trí bằng hoa văn chạm vàng, hai cái tên xếp hàng ngang từ phải sang trái.

Nhìn thấy tên mình, Mễ Niệm Niệm, nằm dưới cái tên Phạm Vô Cửu, tôi lặng lẽ cắn chặt má.

"Mễ nương tử, đây là hôn phục đại nhân nhà chúng tôi đặt may riêng cho cô, cô mặc thử xem có vừa không, chỗ nào không vừa tôi sẽ mang đi sửa."

Người vừa tới là một tiểu quỷ mặt đen, vóc dáng không cao, nhưng cúi gập người hết mực kính cẩn.

Tôi đã c.h.ế.t được năm ngày, trên người vẫn còn mặc bộ liệm đẹp đẽ mà cha nuôi triệu phú, nhờ người thay cho tôi.

Mọi chuyện đã đến nước này, tôi vuốt tay qua chiếc áo cưới, rồi đứng dậy.

Bộ đồ rất trang trọng, từng lớp từng lớp mặc lên, mất cả nửa canh giờ.

Tôi đứng trước gương đồng vàng óng, ngắm nghía những họa tiết phức tạp.

Phạm Vô Cửu đúng là không hề hà tiện khi tiêu tiền cho tôi, anh ta hào phóng hơn nhiều so với lúc còn sống.

"Mễ nương tử mặc bộ này đẹp quá, tôi thấy không còn chỗ nào cần sửa nữa rồi."

Tôi sực tỉnh, lấy tiền cha nuôi đốt cho, nhét vào tay tiểu quỷ.

"Đi đi, chút tiền này coi như mua chén trà cho cậu giải khát."

Anh ta hài lòng cười rồi lui ra.

Tôi day day trán.

Lấy chồng, cuối cùng vẫn phải lấy chồng!

Nợ Duyên Ngàn Năm

Chương 1

Chương trước
Chương sau