Triệu thị: “Con cảm ơn mẹ.”
Trúc Lan chỉ vào bà tử và nha đầu: “Hoa bà tử, ba mươi lăm tuổi, nha đầu mười lăm tuổi. Tên của nha đầu, con tự đặt đi.”
Triệu thị kìm nén sự kích động trong lòng. Nàng cũng có thể sai khiến bà tử và nha đầu, lần này thật sự là được hưởng phúc. Mẹ nàng còn từng thì thầm với nàng rằng, thái thái của Chu phủ mà lại không có một nha đầu nào, giờ thì đã đủ cả rồi. “Con cảm ơn mẹ.”
Trúc Lan giải thích: “Mua về mà chưa cho các con, cũng là muốn để các nàng học hỏi quy củ cho tốt. Bây giờ quy củ đều đã ổn, con có thể dùng được rồi.”
Triệu thị: “Vâng.”
Triệu thị đặt tên cho nha đầu là Mạch Tuệ. Trúc Lan không có ý kiến gì, lại thêm một người không biết đặt tên, nhưng có vẻ cũng khá hơn bà một chút.
Trúc Lan nhìn vẻ vui mừng của Triệu thị, không khỏi thầm nghĩ, những cô dâu trong gia tộc lớn đều không thích mẹ chồng cho nha đầu, bà tử, rất sợ bị theo dõi, tính kế. Nếu là nha đầu xinh đẹp, thì không cần nói cũng biết là có ý gì.
Trúc Lan nghĩ, vẫn là đơn giản thì tốt. Bà thẳng thắn nói không nạp thiếp, chọn nha đầu cũng chỉ có dung mạo bình thường, lại còn cho người răn đe kỹ càng, nên bà cho nha đầu, bà tử, các con dâu mới tin tưởng bà.
Triệu thị và Chu lão nhị là những người thương con, không, phải nói là chiều con.
Chu lão nhị và Triệu thị còn chưa đi, đến tối, Trúc Lan đã biết hai người họ để lại những gì cho Ngọc Sương và Minh Thụy.
Ngọc Sương ở tại viện chính, những thứ con bé ôm về, Trúc Lan muốn không biết cũng khó. Quần áo, trang sức thì không nói, Triệu thị và Chu lão nhị còn để lại cho hai đứa trẻ không ít tiền bạc.
Hai người này đối với con cái thật sự hào phóng, cho Ngọc Sương năm mươi lượng ngân phiếu, năm mươi lượng bạc vụn.
Minh Thụy còn nhỏ như vậy cũng được cho năm mươi lượng bạc vụn.
Trúc Lan cạn lời. Cẩn thận tính toán, mỗi lần Chu lão nhị và Triệu thị trở về đều để lại bạc. Trong số các cháu, Ngọc Sương và Minh Thụy là có nhiều tiền nhất.
May mà bà đã dạy dỗ cháu trai, cháu gái không tồi, nếu không, thật dễ bị hai vợ chồng này nuôi Minh Thụy thành một kẻ ăn chơi trác táng.
Trúc Lan bất đắc dĩ gọi Chu lão nhị đến: “Bọn nhỏ còn nhỏ, con đừng cho chúng quá nhiều tiền bạc. Con gái phú dưỡng thì không nói, con trai vẫn nên nghèo dưỡng một chút để biết nhà kiếm tiền không dễ dàng, nếu không lớn lên sẽ không có khái niệm về tiền bạc.”
Chu lão nhị nghe xong lưng toát mồ hôi lạnh. Chàng thật sự không nghĩ nhiều, chỉ làm theo mong muốn của bản thân. Hồi nhỏ chàng khao khát tiền bạc, dù chỉ một văn tiền cũng tốt. Cho nên khi có khả năng kiếm tiền, lại kiếm được không ít, chàng chỉ có hai đứa con, lại xem Minh Thụy là hy vọng, nên càng không tiếc cho tiền.
Lời của mẹ đã thức tỉnh chàng. Chàng quả thực không thể cứ như vậy mãi. Chàng còn trông mong con trai sẽ có tiền đồ, gánh vác nhị phòng, chứ không thể nuôi ra một kẻ ăn chơi trác táng. “Mẹ, con hiểu rồi.”
“Con hiểu là tốt. Trong nhà có ăn có uống, nếu các con muốn tốt cho con cái, thì nên tích góp thêm của hồi môn cho Ngọc Sương, mua thêm quần áo, sách vở cho Minh Thụy.”
Chu lão nhị: “Mẹ, con nhớ rồi.”
“Được rồi, con cũng về sớm nghỉ ngơi đi.”
Chu lão nhị liếc nhìn cha đang đọc sách, vội vàng lo lắng bước đi.
Trúc Lan đợi Chu lão nhị đi rồi mới cười: “Ta cứ tưởng, chàng cũng sẽ nói gì đó chứ!”
“Ta lười nói thôi, đến dạy con cũng không biết, đứa trẻ ngoan ngoãn mà bị chúng nó nuôi thành hư hỏng.”
Trúc Lan nói: “Cha mẹ đối xử với con cái thế nào, cũng chính là điều mà nội tâm họ khao khát nhất.”
Chu Thư Nhân khựng lại: “ Đúng là như vậy.”
Ông muốn dành cho đứa con chưa chào đời tình yêu thương của người cha tốt nhất, bởi vì ông chưa bao giờ có được tình thương của cha. Đây là điều ông khao khát nhất. Cứ ngỡ đã xem nhẹ, nhưng thực ra vẫn chưa. Sâu thẳm trong nội tâm ông vẫn khao khát tình yêu thương của cha mẹ.
Chu Thư Nhân khinh thường chính mình.
Sáng sớm hôm sau, Chu lão nhị và Triệu thị lên xe ngựa. Lần này Chu Thư Nhân cho Chu lão nhị một gia đinh có võ công không tồi. Lần này về người đông hơn, nên thêm một chiếc xe ngựa.
Trúc Lan tiễn nhị phòng đi, chưa được bao lâu, Đinh quản gia tiến vào: “Chủ mẫu, xe ngựa của nhị thái thái đã va chạm với xe ngựa của người khác, nhị thái thái bị động thai khí.”
Trúc Lan: “Đã mời đại phu chưa?”
Đinh quản gia: “Nhị thái thái hiện đang ở y quán, gã sai vặt của nhị gia là Đông Mặc đã về báo tin.”
Trúc Lan đứng dậy, vừa đi được hai bước thì dừng lại: “Chỉ nói động thai khí, không nói nghiêm trọng đến mức nào sao?”
Đinh quản gia cẩn thận nhớ lại, dáng vẻ của Đông Mặc cũng không có vẻ đặc biệt hoảng loạn: “Hình như là chỉ động thai khí thôi ạ.”
Trúc Lan lại ngồi xuống. Bà không thể không nghĩ nhiều. Chu Thư Nhân quả thực đã từng lôi kéo người, nhưng khó đảm bảo có kẻ chó cùng giứt dậu. Bà nghe Chu Thư Nhân nói, kinh thành đã có không ít người bị thanh trừng.
Chu Thư Nhân, cái mồi câu này, vẫn có khả năng bị trả thù. Triệu thị hẳn không phải là mục tiêu, mục tiêu là bà sao? Để dụ bà ra khỏi nhà?
Trúc Lan vì cẩn thận, bà vẫn là không đi. Bà không phải đại phu, không giúp được gì. Bà nói với Tống bà tử: “Bà cùng Đinh quản gia đến y quán xem sao.”
Tống bà tử thầm nghĩ, nếu chủ mẫu muốn đi, bà cũng sẽ ngăn cản. May mà chủ mẫu đủ lý trí. “Vâng.”
Trúc Lan ở nhà chờ tin, lại không thể để Ngọc Sương biết. Trúc Lan trong lòng cũng rất khó chịu, không biết đứa bé thế nào, mẹ con họ rốt cuộc có sao không.
Chưa đến nửa canh giờ, Tống bà tử đã trở về: “Nhị thái thái không sao, chỉ là động chút thai khí. Đại phu đã kê thuốc an thai, uống vài thang là không có việc gì.”
Trúc Lan thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ con họ không sao là tốt rồi.”
Nếu không, lòng bà sẽ không yên.
Lúc này Triệu thị không nên cử động, động thai khí phải dưỡng. Vợ chồng nhị phòng đều đã trở về. Trúc Lan gặp Triệu thị, sắc mặt nàng ta tái nhợt, vẻ mặt vẫn còn kinh hoàng, có thể thấy đã bị dọa không nhẹ.
Trúc Lan hỏi Chu lão nhị: “Người trên chiếc xe ngựa kia đâu?”
Chu lão nhị vô cùng bực bội: “Là xe ngựa của một hãng xe, phu xe cũng không biết làm sao con ngựa lại không nghe lời. May mà cha đã cho một gia đinh biết võ, lập tức đã khống chế được con ngựa.”
Nếu không, hôm nay không phải là động thai khí, mà là phải đi nhặt xác cho Triệu thị và đứa con chưa chào đời rồi.
Trúc Lan kinh ngạc, bà đã đoán sai. Căn bản là muốn lợi dụng tính mạng của Triệu thị và đứa bé để ám chỉ bà. Đây là đang cảnh cáo Chu Thư Nhân.
Họ không dám trực tiếp động đến Chu Thư Nhân, nhưng con cái của Chu gia thì họ dám. Nếu thật sự bị ép đến đường cùng, có lẽ họ cũng sẽ ra tay với bà.
Chu lão nhị đầu óc vốn linh hoạt, từ lúc cha cho gia đinh biết võ là đã biết chuyện không đơn giản. Chỉ là không ngờ mới ra khỏi cửa đã có chuyện. “Mẹ, nhà chúng ta có phải có người tiết lộ tin tức không? Con hôm qua mới nói với mẹ là đi, hôm nay đã có chuyện, thật quá trùng hợp.”
Trong lòng chàng không vì chuyện hôm nay mà oán trách cha. Cha cũng là vì cả Chu gia. Nếu cha không làm vậy, sau này c.h.ế.t sẽ là cả nhà. Muốn leo lên cao thì nơi đâu cũng hiểm nguy, chỉ là hôm nay nó hiện ra rành rành trước mắt chàng.
Cho nên chàng hận kẻ đã tiết lộ tin tức, hận kẻ ăn cây táo, rào cây sung.
Trúc Lan mím môi. Bà đã sớm nghĩ đến, lúc nãy trong lúc chờ đợi cũng đã suy nghĩ xem là ai. Tin tức trực tiếp chắc chắn là từ trong phủ truyền ra. Thật không ngờ, bà cứ ngỡ Chu gia như tường đồng vách sắt, vậy mà vẫn có kẻ phản bội.