"Tất cả dừng tay cho ta!"
Một giọng nói già nua nhưng phảng phất uy nghiêm vang lên, bốn phía lập tức trở nên tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía người vừa đến.
Lý Tùng Minh chống cây gậy đen bóng, mặt lạnh như tiền, chậm rãi bước về phía này.
"Sùy... Đau c.h.ế.t lão tử rồi..."
Mấy người đang đánh Giang Như Hải nghe tiếng liền dừng tay, đứng sang một bên, cung kính đón Lý Tùng Minh. Giang Như Hải giận dữ bò dậy từ dưới đất, sờ sờ vào chỗ bị đánh, đau đến mức la oai oái.
"Thằng họ Lý kia, hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích! Bọn chúng dựa vào cái gì mà đánh người? Người Lý gia các ngươi vốn dĩ đã không ra gì, ngay cả cháu ruột mình cũng đầu độc, làm được những chuyện đó mà còn không cho người ta nói sao?"
Giang Như Hải giận đến bốc hỏa, lớn tiếng cãi cọ với Lý Tùng Minh vừa đến.
"Giang Như Hải, ngươi còn dám nói ư, xem ta không chỉnh c.h.ế.t ngươi!"
"Ai là thứ không ra gì? Giang Như Hải ngươi nói người khác, cũng mau tè một bãi mà soi lại mặt mình đi, xem ngươi là cái thứ gì? Con gái ruột cũng có thể bán đi, cầm tiền bán con để nuôi góa phụ, ngươi đừng tưởng người khác không biết, Giang Như Hải ngươi mới đúng là thứ không ra gì!"
Trên mặt Giang Như Hải lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn không chịu phục mà nhìn Lý Tùng Minh. Người Lý gia đánh hắn, hắn nhất định phải có một lời giải thích.
"Lý tộc trưởng, ngươi xem mà giải quyết đi, người Lý gia các ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?"
Lý Tùng Minh dằn nén cơn giận, mặt lạnh nói với Giang Như Hải, "Đánh ngươi còn cần lý do sao? Ngươi ở trên đất Lý gia ta, mắng người Lý gia ta, đánh c.h.ế.t ngươi còn là nhẹ đó, còn không mau cút đi cho ta!"
Nói đoạn, Lý Tùng Minh ra sức dùng cây gậy chống gõ xuống đất, để trút giận trong lòng.
"Ta không đi! Căn nhà này là của Đại Nha thì là của ta, ta cứ muốn ở đây!" Giang Như Hải bắt đầu giở trò ngang ngược, lao về phía Liễu thị.
Lý Tiến Tài và Lý Ngọc Điền chắn trước người Liễu thị và Giang Ngư Miên, không cho Giang Như Hải đến gần.
"Nhà của Giang Ngư Miên, có liên quan gì đến Giang Như Hải ngươi?"
Giọng của lý chính từ xa vọng lại gần.
"Hừ, chỉ vì ta là cha nó, đồ của nó chính là của ta!" Giang Như Hải ngẩng đầu lên, khinh thường nói với lý chính.
Lý chính cười nhạt, từ trong n.g.ự.c áo lấy ra một tờ giấy, nói với Giang Như Hải, "Thật không phải, Giang Ngư Miên đã không còn là con gái của ngươi nữa rồi. Liễu thị và Giang Hoa cũng đã không còn trong sổ hộ tịch của Giang gia ngươi. Từ nay về sau, bọn họ không còn chút quan hệ nào với Giang gia!"
"Đây là bản chính thức của hộ tịch nhà các ngươi, Đại Nha, con hãy giữ kỹ."
Lý chính ném tờ giấy đó lên người Giang Như Hải, sau đó từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Giang Ngư Miên.
Giang Ngư Miên nhận lấy mở ra xem, quả nhiên, trên đó viết tên nàng, Liễu thị và cả Giang Hoa. Nàng vội vàng cảm tạ lý chính, rồi cất đồ vào trong lòng.
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi..."
Liễu thị ôm Giang Hoa, kích động mỉm cười, nàng cuối cùng cũng thoát khỏi Giang gia rồi.
"Chư vị thúc bá đại ca, xin giúp đỡ một tay, ném Giang Như Hải ra ngoài cho ta!" Giang Ngư Miên trên mặt mang theo nụ cười nhạt, thỉnh cầu các dân làng xung quanh giúp đỡ.
"Ai giúp đỡ đều có thể đến chỗ ta khám bệnh miễn phí một lần."
Khám bệnh miễn phí?
Người nghèo khó nhất sợ chính là bệnh tật, nay lại có đại phu nói có thể khám bệnh miễn phí, sao bọn họ có thể không động lòng chứ?
Dân làng vây quanh ùa lên, xông về phía Giang Như Hải, mấy người khiêng hắn ta chạy thẳng về phía xa, căn bản không thèm để ý đến những lời chửi bới ồn ào của Giang Như Hải.
"Giang Đại Nha, ngươi cứ chờ đấy cho ta!"
Giang Như Hải giận dữ gầm gừ, giọng nói càng lúc càng xa.
"Lý Lương, ngươi quỳ xuống cho ta!"