Nội dung kể chuyện lần này, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người trong trà lâu.
Thật sự là cái tiêu đề này, quá khơi gợi trí tò mò.
Có người còn tìm đến Lưu chủ nhân, muốn hỏi xem có phải bên kinh thành có tin tức gì quan trọng không.
Lưu chủ nhân cười mà không nói, chỉ bảo, "Đợi thêm hai ngày nữa các vị đến nghe chẳng phải sẽ biết sao?"
"Vậy ông tiết lộ cho chúng tôi một chút về phương diện nào đi."
Lưu chủ nhân lắc đầu, nhân lúc người ta không chú ý vội vàng bỏ chạy.
Chuyện này rất nhanh đã được lan truyền ra ngoài, thật sự là chuyện ở kinh thành vốn dĩ là phong vũ biểu của cả triều đại Đại Tấn, mọi người đối với những gì xảy ra ở kinh thành đều vô cùng hứng thú.
Bây giờ lại nói người ở kinh thành đều sợ xanh mặt, vậy còn họ thì sao? Chẳng phải là sẽ bị dọa c.h.ế.t khiếp à?
Mang Văn Hoắc ở bên ngoài hỏi thăm một vòng rồi trở về, hứng khởi nói, "Hiện tại trên đường có rất nhiều người đang bàn tán chuyện này, Cố cô nương quả nhiên lợi hại, đặt được một cái tên như vậy."
Cố Vân Đông ha hả.
Thực ra ban đầu tiêu đề của cô vốn không phải cái này.
Bản gốc cô viết là: Kinh hãi! Hoàng thượng lại làm ra chuyện như thế này.
Khó có thể tin! Hoàng tử tại sao lại phải đưa ra lựa chọn sinh tử như vậy.
Cái này vừa nhìn đã giống như bí mật hoàng gia, rất thu hút sự chú ý, đúng không?
Nhưng Đái tri phủ nhìn thấy xong đầu thiếu chút nữa muốn lắc rụng xuống, kiên quyết không chịu dùng cái này. Nói đây là đại bất kính đối với Hoàng thượng, lát nữa đừng nói chuyện này không làm tốt, ngược lại còn bị truy cứu trách nhiệm.
Cố Vân Đông không còn cách nào khác, đành phải lùi một bước, đặt một cái tên khác.
Tuy rằng hiệu quả có vẻ cũng không tệ, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút tiếc nuối.
Còn về tại sao phải sáu ngày sau mới bắt đầu kể, tự nhiên là để lại đủ thời gian cho Thiệu Thanh Viễn bọn họ làm tốt các công tác chuẩn bị khác, đương nhiên cũng có thể để sự kiện tiếp tục lên men.
Bên trà lâu kể chuyện đã không thành vấn đề, bên Đái tri phủ liền bắt đầu rầm rộ triệu tập các đại phu trong phủ thành và huyện thành.
Để chủng ngưu đậu cho toàn bộ dân chúng Tuyên Hòa phủ, một mình Thiệu Thanh Viễn chắc chắn không thể làm xuể.
Hắn phải dạy cho các đại phu đó cách thao tác trước, mọi người đồng lòng hợp tác mới được.
Có điều, giống như Thiệu Thanh Viễn đã nói, dù là đại phu hay dân chúng, đều phải để người ta cầu mà không được mới được.
Để tránh những nghi ngờ và phiền phức không cần thiết, Đái tri phủ đã tung ra một tin tức.
Một căn bệnh nan y nào đó cuối cùng đã có phương pháp giải quyết, thái y của Thái Y Viện dự định chọn ra một bộ phận đại phu có thiên phú tốt, để truyền thụ phương pháp này cho họ.
Nếu có vị đại phu nào hứng thú, gần đây có thể đến nha môn phủ thành báo danh, nha môn sẽ từ đó chọn ra mười người phù hợp để tỉ mỉ dạy dỗ.
Đúng vậy, chỉ tiêu chỉ có mười người, ai đến trước được trước.
Tin tức này vừa ra, các đại phu của các y quán trong phủ thành liền đi đầu đến nha môn báo danh.
Đái tri phủ ghi lại tất cả các tên, có điều ông cũng sợ tất cả các đại phu đều đến, dẫn đến y quán trong thành trống không, bệnh nhân không thể khám bệnh, cho nên ông vẫn đặt ra điều kiện hạn chế.
Ví dụ như, trong một y quán, nhiều nhất chỉ có thể có hai người tham gia.
Điều kiện hạn chế này, khiến các đại phu càng thêm ngứa ngáy trong lòng, càng đổ xô đến.
Sáu ngày sau, các đại phu đã tập kết xong, ngay cả các đại phu ở các huyện thành phía dưới cũng đến rất nhiều.
Đái tri phủ dọn dẹp mấy gian sân phòng ở phía sau phủ nha, bảo mọi người đều vào đó.
Thiệu Thanh Viễn, bắt đầu chính thức giảng bài.
Cùng lúc đó, tiên sinh kể chuyện của Hồng Vận trà lâu, kinh đường mộc đột nhiên gõ một cái, chiêng trống sau tấm bình phong cũng gõ mạnh một tiếng.
Sau đó, bắt đầu kể một cách hùng hồn.
"Chuyện kể rằng, cách đây không lâu, kinh thành đã xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa..."