Trần Tiến Bảo âm thầm thở dài, không phải cậu không nói rõ được, mà là có một số chuyện cậu không thể nói.
Cậu biết rõ chuyện về phương pháp chủng ngưu đậu, nhưng điều khiến cậu kinh ngạc chính là, Thiệu Thanh Viễn lại chính là vị 'thái y' từ kinh thành đến, chuyện này cậu căn bản không có cách nào nói với cha mẹ.
Dù sao ban đầu chuyện này phải giữ bí mật, nếu cậu nói ra, làm hỏng chuyện của Tri phủ đại nhân thì sao?
Cho nên lúc Trần Lương hỏi cậu, cậu chỉ nói tất cả mọi người trong thôn Vĩnh Phúc sẽ được chủng ngừa, bảo ông yên tâm. Đợi đến khi Trần Lương hỏi cậu tại sao lại chắc chắn như vậy, Trần Tiến Bảo lại không nói ra được nguyên nhân.
Cứ như vậy vài lần, lời nói trước sau không khớp, Trần Lương liền không tin lời cậu nữa, nhất quyết phải tự mình đến xem.
Ông là một trưởng thôn tận tâm tận trách, bản thân ông không chủng ngừa cũng không sao, nhưng trong thôn còn bao nhiêu người nữa. Ông là trưởng thôn, chuyện lớn như vậy ông không ra mặt thì ai ra mặt? Luôn phải tìm hiểu cho rõ ràng.
Cố Đại Giang ở một bên nghe mà rất cảm khái, vỗ vai ông nói, "Ông yên tâm đi, không nghiêm trọng như các ông nghĩ đâu. Phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa là thật, Hoàng thượng phái người đến phủ thành chủng ngừa cho người ta cũng là thật. Nhưng tuyệt đối không chỉ là phủ thành, huyện thành, thị trấn, thôn xóm, ai cũng sẽ không bị bỏ sót."
Trần Lương nghe vậy mắt sáng lên, "Thật sao?"
Cố Vân Đông đáp, "Đương nhiên là thật rồi, Trần bá nếu không tin, vừa hay, ngày mai Hồng Vận trà lâu có một buổi kể chuyện rất hấp dẫn, con đã đặt chỗ rồi, đến lúc đó dẫn các bác đi nghe một chút, thế nào?"
Trần Lương giật mình, vội lắc đầu, "Đã lúc nào rồi, ta đâu có tâm tư nghe người ta kể chuyện."
Những người khác có mặt thì lại có hứng thú, kể chuyện ở phủ thành rất đặc sắc, họ hiếm khi đến một lần, dù sao cũng phải xem một chút, nghe một chút. Vốn dĩ đã nghĩ sẽ hỏi cho rõ ràng, mua ít đồ mang về, rồi kể lại cho mọi người nghe về sự phồn hoa của phủ thành này.
Nhưng nghe Trần Lương nói vậy, họ đành phải thất vọng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Cố Vân Đông cười nói, "Trần bá bác đừng vội từ chối, không phải bác nói không hiểu rõ chuyện phương pháp chủng ngưu đậu này, cũng không biết thôn Vĩnh Phúc có được xếp hàng không sao? Ngày mai bác đi nghe một chút, là sẽ hiểu hết."
"Thật không?" Nghe kể chuyện là có thể hiểu sao?
Ông không nhịn được nhìn về phía Cố Đại Giang, người sau gật đầu, "Nghe lời Vân Đông đi, không sai đâu."
Ông ra vẻ cao thâm khó đoán, quả thật làm cho lòng Trần Lương có chút yên ổn lại. Ông biết ngay mà, Vân Đông đáng tin cậy hơn con trai ông nhiều.
"Vậy, vậy được thôi." Trần Lương đứng dậy, "Hôm nay làm phiền rồi, chúng tôi đi trước đây, ngày mai lại cùng các con đến cái gì đó, Hồng Vận trà lâu gì đó xem sao."
Cố Vân Đông vội hỏi, "Đã muộn thế này, các bác còn chưa ăn cơm phải không, con bảo nhà bếp làm thêm vài món, ăn rồi hãy đi."
"Chúng tôi đều mang theo lương khô, trên đường đã ăn rồi, không phiền phức đâu, các con cứ bận việc đi, không cần tiễn chúng tôi." Vừa hay đến đúng giờ cơm, Trần Lương cũng thật ngại.
Nhưng không có cách nào, không chỉ ông không đợi được, mà những người khác cũng vậy, đặc biệt là lúc đi qua cửa phủ nha, phát hiện trời tối mịt mà vẫn còn không ít người đang đợi ở bên ngoài.
"Vậy tối nay các bác ở đâu?" Cố Đại Giang hỏi.
Trần Lương nói, "Lúc chúng tôi vào thành vừa hay gặp Phùng Đại Năng, đã nhờ nó giúp đặt hai cái phòng lớn ở khách điếm rồi, có chỗ ở."
Phùng Đại Năng bây giờ làm ăn rất tốt, ra Tết lúc đến phủ thành, đã thuận tiện đón cả vợ con đến.
Bây giờ đang thuê một sân nhỏ ở phủ thành, cuộc sống cũng ngày càng thoải mái hơn.