Cố Vân Đông cười nói: "Trần bá đừng khách sáo như vậy, có chuyện gì bá cứ nói, nếu giúp được con nhất định sẽ giúp."
"Chuyện là thế này." Trần Lương có chút ngượng ngùng: "Con cũng biết anh trai của Ngưu Đản là Lư Đản trước đây học ở trên trấn."
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, nàng thật sự không biết anh của Ngưu Đản lại tên là Lư Đản. Chẳng phải đã đi học, có tên chữ đàng hoàng rồi sao?
Chỉ có Trần Lương làm ông nội, vẫn khăng khăng gọi tên húy cho dễ nuôi.
Lư Đản, chính là con trai của Trần Tiến Tài.
"Lư Đản bây giờ cũng đã chuyển đến học ở thư viện Đông Nghĩa trên huyện thành." Trần Lương nói.
Cố Vân Đông đáp: "Đó là chuyện tốt mà."
Trước đây Lư Đản học ở trên trấn. Khi Trần Tiến Tài còn làm tiểu quản sự, cả nhà ba người họ đều thuê nhà ở trên trấn.
Sau này Trần Tiến Tài mất việc, căn nhà đó đương nhiên cũng không thuê nữa. May mà nhà mẹ đẻ của Vệ thị ở ngay trên trấn, nên Lư Đản phần lớn thời gian đều ở nhà ông bà ngoại cho tiện đi học.
Nhưng cậu mợ của Lư Đản lại rất bất mãn. Dù sao Trần Tiến Tài đã về quê làm ruộng, cho dù mỗi tháng đều gửi gạo lên làm phí ăn ở, nhưng chút đó thì thấm vào đâu? Họ không hài lòng, trong nhà vì thế mà cãi vã mấy lần, việc học của Lư Đản cũng bị ảnh hưởng.
Mãi cho đến khi Trần Tiến Tài lên huyện thành làm tiểu nhị cho Cố Ký, nhà họ Vệ mới đối xử tốt với Lư Đản trở lại.
Nhưng Lư Đản không ngốc, sao không nhìn ra được sự khách sáo giả tạo đó.
Thế nên đợi đến khi Trần Tiến Tài lên làm chưởng quỹ, tiền công tăng lên, công việc ở huyện thành cũng ổn định, ông liền tìm cách đưa Lư Đản lên huyện thành đi học.
Vừa hay, Ngưu Đản cũng đang học ở thư viện Đông Nghĩa, hai anh em có thể bầu bạn với nhau.
Thế là cách đây không lâu, Lư Đản cũng đã vào học ở thư viện Đông Nghĩa.
Trần Tiến Tài yên tâm rồi, nhưng vấn đề lại nảy sinh. Ngưu Đản trước nay vẫn đi nhờ xe ngựa của Cố gia lên huyện thành, giờ thêm một Lư Đản nữa, Trần Lương không tiện để cả hai đứa cháu cùng đi nhờ xe người ta.
Mấy ngày nay, đều là Trần Lương đánh xe bò đưa hai cháu đi học.
Chỉ là huyện thành thì xa, xe bò lại đi chậm, nếu chỉ đưa một, hai lần thì không sao, chứ ngày nào cũng đưa đón sáng tối thì tốn quá nhiều thời gian, việc nhà cũng không làm được.
Trần Lương cũng nghĩ đến việc thuê nhà ở huyện thành, nhưng thứ nhất là tiền thuê nhà đắt đỏ, thứ hai là hai đứa cháu còn nhỏ, không có người lớn bên cạnh chăm sóc cũng không yên tâm.
Trần Tiến Tài tuy thỉnh thoảng có thể ở lại hậu viện của Cố Ký, nhưng ông không thể đưa con đến ở cùng được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Lương vẫn muốn mượn xe ngựa của Cố gia để đưa đón bọn trẻ, chỉ là phải chở thêm một Lư Đản nữa.
Cố Vân Đông nghe xong, lập tức đồng ý: "Chuyện này không có gì trở ngại ạ."
Trần Lương thở phào nhẹ nhõm, móc ra mấy đồng tiền trong người: "Đây là một trăm văn, coi như là tiền xe ngựa cho hai anh em nó."
Cố Vân Đông suy nghĩ một lát rồi không từ chối, vẫn nhận lấy.
Trần Lương thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ta về trước đây, các con cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Ông xua tay, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi nhà họ Cố.
Vừa về đến sân nhà mình, Chu thị đang đứng đợi đã vội vàng ra đón: "Một trăm văn tiền đó người ta nhận rồi chứ?"
"Nhận rồi." Trần Lương mặt mày nhẹ nhõm, bước vào nhà dùng bữa.
Chu thị thở ra một hơi, không ngờ Vệ thị đứng bên cạnh nghe xong lại tỏ vẻ không vui: "Chỉ là tiện tay chở thêm một người mà cũng lấy tiền. Cố gia có thiếu gì một trăm văn đó đâu, sao lại phải tính toán với chúng ta như vậy."
Lời vừa dứt, đã bị Chu thị vỗ mạnh vào lưng một cái: "Ngươi câm miệng lại cho ta! Giờ thì ta đã hiểu vì sao lão đại không đưa ngươi lên huyện thành rồi."