Tô Tình vội dừng bước, nhìn về phía Tô mẫu, hỏi: "Mẹ, lúc trước mẹ tìm nhà, nói ở bờ sông có một nhà có người c.h.ế.t oan lại còn có ma, là nhà nào vậy ạ?"
"Là nhà trong cùng, đã bỏ hoang rồi."
Tô Tình gật đầu, trong lòng đã rõ, rồi nhanh như bay chạy ra khỏi cổng.
Nàng đi đi về về rất nhanh, không bao lâu đã đuổi kịp nhóm người Cố Vân Đông.
Thấy dáng vẻ có vẻ rất vội vàng của nàng, Cố Vân Đông không khỏi ngạc nhiên: "Sao lại gấp gáp như vậy?"
"Chủ nhân, mẹ con, mẹ con nói có chuyện rất quan trọng, rất gấp cần tìm người."
"Tìm ta ư?" Cố Vân Đông chỉ vào mình: "Rất gấp sao?"
"Vâng ạ, bà vốn định tự mình qua đây, nhưng không cẩn thận bị trẹo chân, không ra khỏi cửa được."
Cố Vân Đông càng thêm kỳ quái, nhưng nghe ý của Tô Tình, Tô mẫu vì chuyện này mà đến nỗi trẹo cả chân, chắc chắn là rất quan trọng.
Cố Đại Phượng đứng bên cạnh cũng nghe thấy, chủ nhà kia cũng nghe thấy.
Lúc nãy hắn thấy Tô Tình một mình chạy đi, bây giờ lại vội vã chạy về, vừa mở miệng đã muốn họ quay về.
Chẳng lẽ cô nương này đã tìm được một căn nhà khác rẻ hơn, vị trí tốt hơn, thích hợp hơn sao? Sao lại có thể như vậy?
Chủ nhà lập tức không vui: "Đây là có ý gì? Rốt cuộc có thuê nhà hay không, ta đã dẫn các người đến tận đây rồi, các người ngay cả nhà cũng không xem đã muốn đi, đây không phải là đang đùa giỡn với ta sao?"
"Thuê chứ, có nói không thuê đâu, chẳng phải là có việc gấp sao?" Cố Đại Phượng nói, rồi kéo tay Cố Vân Đông: "Hay là con cứ về cùng Tô Tình xem sao, chúng ta tự đi xem nhà. Dù sao cũng không xa, chúng ta xem xong nếu thấy thích hợp thì thuê luôn, không thích hợp thì lại tìm chỗ khác."
Cố Vân Đông suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Vậy cũng được, đại cô cứ xem từ từ, thuê nhà không thể vội."
"Ta biết rồi."
Cố Vân Đông lại dặn dò Tiết Vinh: "Chăm sóc đại cô và dượng của ta cho tốt, ngươi cũng giúp đưa ra ý kiến nhé."
"Vâng, tiểu thư."
Cố Vân Đông lúc này mới nói với Tô Tình: "Đi thôi, ta về nhà cùng ngươi xem sao."
Tô Tình vội vàng gật đầu, nhưng trước khi đi vẫn hỏi chủ nhà kia: "Nhà cho thuê của ông là căn nào? Có phải căn trong cùng không?"
Chủ nhà xua tay: "Căn trong cùng đã bỏ hoang rồi, nhà ta muốn cho thuê là ở kia, từ đây đi vào trong là căn thứ ba. Yên tâm, tuyệt đối sẽ không lừa các người đâu."
Tô Tình nghe vậy lúc này mới yên tâm, lập tức dẫn Cố Vân Đông rời đi.
Ngược lại, Tiết Vinh cẩn thận hơn, hỏi thêm một câu: "Căn nhà trong cùng đó sao vậy, tại sao lại bỏ hoang?"
"Haiz, nhà đó có ma, không ai ở. Nhưng các vị yên tâm, nhà của tôi cách đó xa lắm, không có liên quan gì đâu, các vị xem là biết ngay."
Chủ nhà dẫn họ đi về phía bờ sông. Không ngờ sắp đến nơi, phía trước đột nhiên có một người đi tới.
Người đó đi đứng loạng choạng, ánh mắt dừng lại trên người chủ nhà đầy ẩn ý.
Sắc mặt chủ nhà đột nhiên biến đổi, lập tức cúi đầu xuống.
Chỉ là Cố Đại Phượng và Tiết Vinh đang mải xem xét hoàn cảnh xung quanh nên không chú ý đến biểu cảm của họ.
Người kia sau khi đi lướt qua chủ nhà, bước chân lập tức nhanh hơn.
Không bao lâu, hắn đã đi vào một khoảng sân, nói với một người trong đó đang chơi bài cửu: "Lão đại, ta vừa về thì gặp phải họ Tiền, hắn đang dẫn người đi xem căn nhà ở bờ sông. Ta đoán chừng sắp cho thuê được rồi, chúng ta có phải nên… đến cửa đòi chút phí bảo kê không?"