Thiệu Thanh Viễn nói: "Trước đây nghe Vân Đông kể, lúc thím Tô gặp tiểu thúc, tinh thần của thúc ấy không được tốt lắm, vẻ mặt u uất. Ngoài những khổ cực phải chịu trên đường chạy nạn, nguyên nhân lớn hơn, hẳn là thúc ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng, vô cùng áy náy về việc đã làm lạc mất Vân Đông và các em."
Cố Đại Giang mím chặt môi, trầm mặc.
Thiệu Thanh Viễn nói tiếp: "Tiểu thúc chắc chắn cảm thấy, đã phụ sự phó thác của bá phụ, càng cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp ngài. Cho nên con nghĩ, người mà thúc ấy muốn gặp nhất, có lẽ chính là Vân Đông và bá mẫu. Nếu thúc ấy biết Vân Đông còn sống, chắc chắn sẽ rất vui mừng, rất kinh ngạc. Cho nên, Vân Đông đi mới là sự an ủi lớn nhất đối với tiểu thúc."
"Nếu bá phụ đi, ánh mắt đầu tiên tiểu thúc nhìn thấy ngài, e rằng sẽ là sự đau khổ, khó chịu, sẽ cảm thấy có lỗi với ngài. Thúc ấy sẽ lo lắng ngài trách mắng, tìm thúc ấy tính sổ, hỏi thăm tin tức của bá mẫu và các cháu. Đến lúc đó, e rằng thúc ấy chỉ muốn lấy cái c.h.ế.t để tạ tội."
Cố Đại Phượng nghe mà tim đập thình thịch, vội giữ chặt Cố Đại Giang nói: " Đúng, đúng, Thanh Viễn nói có lý. Đệ vẫn là đừng đi, bằng không lỡ dọa nó, làm nó lấy c.h.ế.t tạ tội thì sao?"
Cố Đại Giang: "..." Chẳng lẽ ông không thể giải thích sao? Miệng ông để làm gì?
Thiệu Thanh Viễn: "Đương nhiên, chúng ta cũng có thể giải thích, nói cho thúc ấy biết Vân Đông và mọi người đều bình an, để thúc ấy không cần tự trách. Nhưng tiểu thúc sẽ cho rằng chúng ta đang an ủi, trước khi chưa nhìn thấy người, chắc chắn sẽ hoang mang không tin. Thay vì như vậy, sao không ngay từ đầu để tiểu thúc nhìn thấy một Vân Đông bình an vô sự?"
Cố Vân Đông đặt tay sau lưng, lặng lẽ giơ lên một ngón tay cái.
Cố Đại Giang không thể không thừa nhận, lời y nói có vài phần đạo lý.
Ông là muốn cho Tiểu Khê một bất ngờ, không phải muốn cho nó một phen kinh hãi.
Ông trừng mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, thôi thôi, dù sao cũng sắp thành thân cả rồi, ông còn cản trở nữa lại giống như một kẻ ác.
"Được, vậy các con đi đi, không cần phải đi nhanh, cứ ngồi xe ngựa mà đi, quan trọng nhất là an toàn." Dừng lại một chút, ông vẫn nói: "Để Thiệu Văn đi cùng các con." Có người thứ ba ở đó, cũng không xem như là trai đơn gái chiếc nhỉ?
Cố Vân Đông nếu biết được suy nghĩ này của ông, e rằng sẽ nói một câu tự lừa dối mình. Thiệu Văn là người của Thiệu đại ca mà, cha, người tỉnh táo lại chút đi.
Chuyện cứ như vậy quyết định. Cố Đại Giang tuy có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến việc sắp được gặp lại tiểu đệ, vẫn rất hưng phấn giúp đỡ thu dọn đồ đạc.
Sợ Vân Đông bị lạnh, bị đói, ông tự mình ôm ba chiếc chăn bông lên xe ngựa, sau đó dặn dò Thiệu Thanh Viễn: "Các con ba người, mỗi người một chiếc, biết chưa?"
Thiệu Thanh Viễn ngoan ngoãn gật đầu. Y về trước để xin phép Đái tri phủ.
Nếu muốn đi huyện Hợp Viễn, y cũng không thể đến Vạn Kim Các được nữa.
Đái tri phủ rất bất mãn trừng mắt nhìn y. Mới vừa về thôn Vĩnh Phúc một chuyến, bây giờ lại muốn đi đến huyện Hợp Viễn xa xôi như vậy?
Tuy nói là đi tìm tiểu thúc của Cố Vân Đông, nhưng cũng không nhất thiết phải chính tay y đi chứ?
Người thân của vị hôn thê, chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả thánh chỉ của Hoàng thượng?
Thế nhưng, trong lòng tuy khó chịu, nhưng huyện Hợp Viễn dù sao cũng núi cao sông dài, ông vẫn viết một phong thư cho y: "Nếu gặp phải phiền phức gì, cứ đi tìm tri huyện địa phương. Phong thư này là để chứng minh thân phận của ngươi, dù sao ngươi cũng là 'thái y' do Hoàng thượng phái tới. Nhưng ngươi và Cố Vân Đông đều là người có bản lĩnh, phong thư này cũng không nhất định sẽ dùng đến."
"Đa tạ." Thiệu Thanh Viễn cất kỹ phong thư. Thứ này có thể không dùng thì tốt nhất không nên dùng, bằng không phiền phức cũng nhiều.
Chỉ mong, mọi việc thuận lợi.