Cửa phòng mở ra, một vạt nắng lớn lập tức chiếu vào, khiến người bị giam giữ bên trong chậm rãi ngẩng đầu.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã vòng đến bên cửa sổ, lặng lẽ hé ra một khe hở.
Sau đó, họ liền nhìn thấy Cố Tiểu Khê mặt mày bầm dập, y phục dính đầy vết máu, hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất.
Nàng trừng lớn mắt, gần như không kìm được mà muốn xông vào.
Thiệu Thanh Viễn vội một tay đè lên vai nàng, thấp giọng nói: "Bình tĩnh trước đã, xem tình hình rồi hãy nói."
" Nhưng tiểu thúc của ta..."
"Ta biết, nhưng ở đây chỉ có hai chúng ta, ngoài từ đường lại toàn là người của thôn Đại Thạch Đầu. Chính chúng ta thoát ra còn khó, huống chi là mang theo một tiểu thúc trọng thương. Nếu xông thẳng vào, e rằng tiểu thúc sẽ bị thương nặng hơn, tình hình của thúc ấy bây giờ thật sự không ổn."
Cố Vân Đông không phải là người không biết nghe lời, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.
"Huynh nói đúng, không thể manh động." Sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ của nàng lập tức trở nên rõ ràng: "Hai nhà Chu, Thường vốn đã bất hòa, tốt nhất là tìm cơ hội để họ xung đột với nhau, chúng ta sẽ nhân cơ hội cứu người."
" Đúng vậy." Thiệu Thanh Viễn xoa đầu nàng: "Đừng lo, có ta ở đây."
"Vâng."
Cố Vân Đông nén lại cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực, tiếp tục nhìn vào trong.
Lúc này nàng mới chú ý, trong phòng này ngoài Cố Tiểu Khê ra, còn có một cô nương nữa.
Cô nương đó trông cũng có phần tả tơi, trên mặt có lẽ bị ai đó cào, bây giờ đã đóng vảy.
Những chỗ khác thì không sao, xem ra bị thương không nặng.
Chỉ là cả hai đều bị dây thừng trói lại. Cố Tiểu Khê dường như bị ném thẳng xuống đất, còn cô nương kia thì tựa vào vách tường.
Nghe thấy động tĩnh, cô nương đó ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Thường tộc trưởng, giọng khàn khàn nói: "Ta bị oan."
Thường tộc trưởng vẻ mặt hận sắt không thành thép, khẽ thở dài một hơi, liếc nhìn cô nương một cái rồi quay đầu đi.
Cô nương thấy dáng vẻ đó của ông, chút ánh sáng duy nhất trong mắt cũng dần tan biến, trở nên tĩnh mịch.
Nàng đột nhiên hét lớn một tiếng: "Ta bị oan, ta không có gian díu với ai. Nếu các người không tin, cứ tìm một bà đỡ đến đây kiểm tra là biết, ta trong sạch, trong sạch!"
"Đủ rồi." Thường tộc trưởng nhíu mày: "Còn chưa đủ mất mặt sao?"
Chu tộc trưởng cũng nói: "Bà đỡ đến thì có ích gì? Cho dù ngươi vẫn còn là xử nữ, đó cũng là vì ngươi chưa kịp làm gì mà thôi. Nhưng chuyện ngươi và Cố Tiểu Khê thông dâm là sự thật, chứng cứ rành rành, ngươi còn gì để chối cãi?"
"Chứng cứ ư?" Cố Tiểu Khê khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn Chu tộc trưởng và Chu Tiến Quý, giọng cũng khàn đi: "Đó mà gọi là chứng cứ chó má gì?"
Chu Tiến Quý cười lạnh: "Vậy ngươi tự mình nói với nàng ta đi." Nói rồi hắn gọi ra ngoài một tiếng: "Vào đi."
Giọng nói vừa dứt, một nữ tử liền bị người ta đưa vào.
Cố Tiểu Khê nhìn thấy nàng, khẽ giãy giụa một chút, nói: "Tại sao nàng không tin ta? Ta không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với nàng, ta không có."
Cảm xúc của hắn lập tức dâng trào, vết thương nơi khóe miệng lại nứt ra, m.á.u chảy vào miệng, vị tanh nồng khiến cả người và tim hắn đều thấy đắng chát.
Nữ tử kia lại đột nhiên bật khóc, tiếng khóc ai oán thê lương.
"Ta đã tận mắt nhìn thấy, tận mắt thấy chàng và nàng ta lăn lộn trên giường, vậy mà chàng còn nói không làm chuyện có lỗi với ta ư?"