Cố Tiểu Khê biết có người vào phòng, cũng biết họ đã làm gì.
Nhưng hắn biết điều đó vô ích. Chuyện của những gia tộc lớn thế này, người ngoài sao có thể xen vào? Sức mạnh của tông tộc khi đoàn kết lại thật đáng sợ, không dễ gì trêu vào.
Đôi khi ngay cả quan huyện cũng không nhúng tay vào, nhiều nhất cũng chỉ là răn đe họ không được lén lút hành hình, nhưng ai mà nghe?
Trước đây ở quê nhà họ Cố cũng vậy, Cố Tiểu Khê quá rõ điều đó.
Cho nên, khi cảm nhận được một bóng người ngồi xổm xuống bên cạnh, giọng hắn khàn đặc cất lên: "Các vị đi đi, kẻo rước họa vào thân."
Cố Vân Đông lại đột nhiên cười khẽ, thấp giọng nói: "Chúng ta vất vả lắm mới tìm được thúc, sao có thể đi được? Tiểu thúc."
Cố Tiểu Khê ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện vẻ mờ mịt.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên đảo tròng mắt nhìn về phía nàng.
Trước mặt là một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa có chút xa lạ. Mấy năm nay, hắn thường xuyên nhớ về nó, có lúc ngày càng rõ ràng, có lúc lại ngày càng mơ hồ.
Giờ phút này, gương mặt ấy đang ở ngay trước mắt, nhưng hắn lại cảm thấy mình như đang nằm mơ. Mơ thấy trên đường chạy nạn, nàng bị cha mẹ mình đuổi đi, lúc hơi thở thoi thóp đã gọi hắn – tiểu thúc, cứu chúng con với.
"Tiểu thúc, ta là Vân Đông, ta còn sống, chúng ta đều còn sống."
Giọng Cố Vân Đông rất nhẹ, nhưng bên tai hắn lại như sấm nổ.
Cố Tiểu Khê đột nhiên hoàn hồn, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, giọng lẩm bẩm: "Còn sống…" Đều còn sống ư?
Vân Đông, đại tẩu, Vân Thư, Khả Khả, họ đều còn sống sao? Đều khỏe mạnh cả chứ?
"Vâng, chúng ta đều khỏe mạnh, chỉ thiếu mỗi thúc thôi. Cho nên lần này tìm thúc về, để cả nhà đoàn viên."
Nàng nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay Cố Tiểu Khê: "Thúc cố gắng một chút, đợi chuyện này giải quyết xong, chúng ta sẽ về nhà."
Cố Vân Đông nói xong, liền một lần nữa đứng dậy.
Nàng quay lưng lại với mọi người, họ không biết nàng và Cố Tiểu Khê đã nói gì, nhưng sự đề phòng trong mắt lại càng thêm đậm đặc.
Cố Tiểu Khê dùng răng cắn mạnh vào đầu lưỡi mình. Không đau, là mơ rồi, chắc vẫn là mơ.
Giọng nói trầm đục của Chu tộc trưởng lại đột nhiên vang lên: "Hai vị, các vị vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn. Một nam một nữ này là vì làm chuyện ô uế, ban ngày thông dâm bị bắt quả tang. Theo quy củ trong tộc, lúc này mới phải xử tử họ để tránh làm ô danh người trong tộc. Hai vị nếu cứ khăng khăng nhúng tay vào, không chỉ người trong tộc chúng tôi không đồng ý, mà ngay cả thanh danh của hai vị, e rằng cũng bị ảnh hưởng."
Sự đe dọa trong mắt ông ta lộ rõ. Phải biết rằng, ra tay cứu hai kẻ thông dâm, hành động của hai người này đã không thể gọi là hành hiệp trượng nghĩa được nữa.
Cố Vân Đông ánh mắt sắc bén nhìn về phía ông ta: "Thông dâm cái gì mà thông dâm? Không nghe thấy lúc nãy họ nói mình bị oan sao? Nha môn định tội cho người ta, còn phải để phạm nhân nhận tội ký tên điểm chỉ. Các người thì hay rồi, gạt người trong cuộc sang một bên, tự mình bàn bạc xong là đến g.i.ế.c người, các người có bệnh không? Còn tự xưng là trưởng của một tộc. Ta thấy các người là thiểu năng trí tuệ thì đúng hơn."
"Ngươi, cô nương, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu." Chu tộc trưởng bực tức: "Chúng ta có chứng cứ."
"Chứng cứ ư? Chứng cứ gì?" Cố Vân Đông cười nhạt, chỉ vào Hồng Tiểu Ni: "Chứng cứ mà ngươi nói không phải là nàng ta sao? Nàng ta nói tận mắt thấy họ trên giường là các ngươi liền tin? Vậy ta nói nàng ta chê Cố Tiểu Khê quá nghèo, muốn bỏ hắn để tìm một người đàn ông khác nên cố tình vu oan giá họa, thì sao?"
Cố Vân Đông chỉ thuận miệng nói bừa, không ngờ sắc mặt Hồng Tiểu Ni lại đại biến, đột nhiên cúi đầu xuống.