Thiệu Thanh Viễn đã dựa vào khoảng thời gian mà Khâu thiếu gia nói, gần như đã liên kết được đầu đuôi câu chuyện.
Y nói lời cảm tạ với huyện lệnh, chắp tay định rời đi.
Vị huyện lệnh kia thực ra còn muốn giữ Thiệu Thanh Viễn lại dùng bữa tối, trò chuyện tâm sự. Đối với những chuyện xảy ra ở kinh thành, với một huyện lệnh ở nơi xa xôi như ông ta, vô cùng muốn biết.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn đã hứa với Cố Vân Đông sẽ trở về sớm, đành phải từ chối lời mời của huyện lệnh, cũng từ chối ý định ông ta muốn phái nha dịch đến thôn Đại Thạch Đầu giúp đỡ. Y hứa đợi sau khi sự việc kết thúc, sẽ đến đây cùng ông ta uống một chén.
Huyện lệnh lúc này mới hài lòng để y trở về, bảo y cứ yên tâm đi làm, cần giúp đỡ cứ đến tìm ông ta.
Thiệu Thanh Viễn mồ hôi lạnh đầm đìa vội vàng rời đi.
Trên đường trở về, y vẫn thúc ngựa phi nhanh, rất mau đã vượt qua tên gia nhân của Khâu thiếu gia, một mạch đến cổng thôn Đại Thạch Đầu.
Xuống ngựa, y bảo người đánh xe một lần nữa thắng lại xe ngựa. Người đánh xe nhắc một câu: "Cách đây không lâu có một chiếc xe ngựa vào thôn."
Thiệu Thanh Viễn khựng lại, trong lòng đã hiểu.
Khâu thiếu gia tổng cộng đã phái hai thuộc hạ đến, một người đến sớm, e là đã đến nhà họ Chu rồi. Một người khác còn ở phía sau, nhưng cũng rất nhanh sẽ tới.
Lần này, có trò hay để xem rồi.
Thiệu Thanh Viễn đoán không sai. Người mà người đánh xe nhìn thấy vào thôn, quả thực chính là người mà Khâu thiếu gia đã phân phó đi đến thôn Đại Thạch Đầu lúc trước.
Hắn xuất phát sớm, lúc này đã ở nhà họ Chu.
Chu Tiến Quý vừa thấy hắn vào, lập tức vui mừng ra mặt đón người vào, lại mời cả tộc trưởng đến.
Tên hạ nhân kia thấy người đã đến đông đủ, liền uống một ngụm trà, nói: "Thiếu gia nhà chúng tôi nói, huyện lệnh đại nhân rất chắc chắn huyện thành gần đây không hề nhận được tin tức có vị đại nhân nào đến, các người không cần phải tự dọa mình. Thiếu gia bảo các người đợi một ngày, một ngày sau sẽ rước Tiểu Ni vào cửa. Thiếu gia nhà chúng tôi cũng không quan tâm trước đây nó đã gả cho ai hay chưa. Chỉ cần Tiểu Ni sau này hầu hạ thiếu gia cho tốt, mọi vấn đề đều sẽ không có, bảo các người không cần lo lắng."
Chu tộc trưởng, Chu Tiến Quý và Hồng Tiểu Ni mấy người nghe mà mừng rỡ. Khâu thiếu gia đã nói như vậy, chắc chắn là không có vấn đề gì.
Nhưng Chu tộc trưởng rất nhanh lại nghi hoặc: " Nhưng người kia trong tay có ngư phù…"
Tên hạ nhân ngẩn ra. Chuyện này, lời của thiếu gia hắn có chút nhớ không rõ, hình như có nhắc đến chuyện ngư phù. Nghĩ một lát, hắn đột nhiên mắt sáng lên, nói: "Thiếu gia nói, ngư phù đó có điểm kỳ quặc."
Chu tộc trưởng càng thêm vui mừng: "Ý là ngư phù đó có thể là hắn đã trộm của người khác?"
" Đúng vậy."
Mắt Chu tộc trưởng đều sáng lên, lập tức phân phó Chu Tiến Quý: "Ngươi đi triệu tập hết tộc nhân lại, chúng ta, đến nhà họ Cố!"
"Vâng." Chu Tiến Quý tinh thần phấn chấn gấp trăm lần ra khỏi cửa.
Hắn vừa ra khỏi cửa, người đang canh chừng bên ngoài lập tức cũng đuổi theo. Phát hiện hắn bắt đầu triệu tập tộc nhân, ra vẻ muốn gây sự, sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng đi thông báo cho Thường tộc trưởng.
Thiệu Thanh Viễn vào thôn, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng ồn ào này.
Y lập tức chạy đến ngoài sân nhà họ Cố, ngồi xổm ở góc tường kêu "thầm thì" hai tiếng.
Cố Vân Đông trong bếp nghe rõ, biết y đã trở về, lập tức hét lên một tiếng. Sáu người trong sân đang gà gật không dám lên tiếng đột nhiên tỉnh táo, theo bản năng đứng dậy chạy về phía bếp.
Sáu người vừa vào cả, Cố Vân Đông lại hét lên một tiếng nữa, lớn giọng nói: "Sao các người lại vào cả đây?"
Thiệu Thanh Viễn nhận được tín hiệu, nhanh chóng trèo tường vào, thân hình lóe lên đã vào thẳng trong phòng.