Thiệu Thanh Viễn một tay đẩy mặt Liễu Duy ra. Có ý tứ chút nào không, dù có kích động đến mấy cũng không thể để nước bọt văng tứ tung như vậy chứ?
“Ngươi bình tĩnh lại đã, chúng ta nói gì cơ?”
Liễu Duy suýt nữa thì hét lên: “Hai người vừa nói chuyện thành thân, nói là cuối tháng tám thành thân, phải không, phải không??”
“Phải…”
“Tại sao ta lại không biết? Chuyện quan trọng như vậy mà hai người lại không nói cho ta.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, bây giờ cách cuối tháng tám chẳng phải vẫn còn một khoảng thời gian sao? Cần phải báo cho hắn sớm như vậy à?
Nhưng thấy bộ dạng kích động của hắn, Cố Vân Đông cảm thấy tốt nhất không nên nói ra để chọc tức hắn thêm.
Vẫn là Thiệu Thanh Viễn cười lạnh một tiếng, vẻ mặt kiểu ‘ngươi muốn tính sổ thì chúng ta tính cho rõ ràng’.
“Trước đây ngươi đính hôn, chẳng phải cũng không nói gì sao?”
Liễu Duy: “…” Hắn lập tức đuối lý, chột dạ buông vai Thiệu Thanh Viễn ra, lùi lại một bước, lí nhí nói: “Chẳng phải sắp hủy rồi sao?”
Lần này đến lượt Đào Yển ngạc nhiên: “Ngươi, đính hôn khi nào, sao không có chút tin tức gì, bây giờ lại muốn hủy hôn?”
Liễu Duy giật mình tỉnh táo lại, một tay kéo Đào Yển đẩy ra ngoài cửa: “Ngươi là đàn ông con trai sao lại nhiều chuyện thế, ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài! Chuyện không nên nghe thì đừng có nghe.”
Đào Yển cứ thế bị đẩy thẳng ra cửa. Liễu Duy không chút khách khí đóng sầm cửa lại ngay trước mặt hắn.
Đào Yển: “…”
Thiệu Thanh Viễn kéo Liễu Duy ra sau, mở cửa lại, nói với Đào Yển: “Đến nhà ta uống chén trà đi.”
Đào Yển cũng biết chuyện của Liễu Duy không tiện hỏi, hắn cũng không thật sự muốn biết gì, chỉ là có chút… tò mò mà thôi.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn cho bậc thang, hắn tự nhiên cũng bước xuống.
Hai người quay lưng rời đi, Cố Vân Đông mới nhướng mày nhìn về phía Liễu Duy, nói: “Lần trước cha ngươi nói muốn điều tra Trương gia, đã điều tra xong rồi à?”
Liễu Duy gật đầu, nhắc đến chuyện này lại có chút căm phẫn: “Ngươi không biết đâu, Trương gia đó không phải thứ tốt đẹp gì, ta nói ra còn sợ bẩn tai ngươi.”
Miệng thì nói vậy, nhưng hắn vẫn kể lại rành rọt đầu đuôi những chuyện bê bối của nhà họ Trương.
Cố Vân Đông: “…” Tai của ta.
Nhưng nghe Liễu Duy nói xong, nàng thật sự kinh ngạc, quả là được mở mang tầm mắt, không ngờ huynh muội nhà họ Trương lại có thể chơi trò như vậy.
“Cha ta tức c.h.ế.t đi được, còn ốm mấy ngày liền. Nếu không phải tỷ tỷ ta cản lại, ta đã chạy đến Trương gia đánh c.h.ế.t cả nhà bọn họ rồi.”
Cố Vân Đông liếc hắn một cái: “May mà tỷ tỷ ngươi cản lại, nhưng chuyện đã điều tra xong cả rồi, sao hôn sự này vẫn chưa hủy?”
“Cha ta đương nhiên là muốn hủy, nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy? Chuyện này tuy là Trương gia đuối lý, nhưng những việc mà cha ta điều tra ra lại không có bằng chứng. Dù có vạch mặt trước Trương gia, họ cũng sẽ không thừa nhận, ngược lại còn cắn trả.”
Cố Vân Đông nhíu mày: “Cha ngươi đã điều tra ra, sao lại không có bằng chứng?”
“Những chuyện này đều là do vợ của Trương Hào nói cho cha ta. Vợ hắn ta không thể nào ra làm chứng cho chúng ta được, cho nên mọi chuyện cứ lằng nhằng mãi.” Dừng một lát, Liễu Duy nói thêm: “Thật ra cha ta cũng đã bóng gió với Trương lão gia về ý định muốn hủy hôn của nhà chúng ta, nhưng lão Trương đó quả thật đáng ghét, trong ngoài đều ngầm uy h.i.ế.p chúng ta, còn…”
Liễu Duy nói rồi lại ngừng, lén nhìn nàng một cái.
Cố Vân Đông khẽ nheo mắt: “Sao, chuyện này còn liên quan đến ta à?”
Đêm ba mươi, chúc mọi người năm mới vui vẻ, gia đình đoàn viên, thân thể khỏe mạnh. Yêu các bạn nhiều.