Rất nhanh, có người la lớn lên xe ngựa lấy nồi niêu và thức ăn.
Cố Vân Đông co ro trong rương không nhúc nhích, chờ đến khi bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa mới khẽ khàng mở một khe hở.
Bên ngoài ồn ào một trận, không bao lâu liền yên tĩnh trở lại.
Cố Vân Đông mơ hồ nghe thấy có người phân phó: “Tối nay hai ngươi gác đêm, chú ý một chút, đừng ngủ quên.”
“Vâng.” Có hai giọng nói đồng ý.
Sau đó lại là một trận tiếng sột soạt, không bao lâu, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Vân Đông khẽ thở ra một hơi, lại lắng nghe thêm một lúc nữa, lúc này mới hoàn toàn mở nắp rương ra, lặng lẽ vén một góc rèm xe, nhìn ra ngoài.
Bên trái có ánh sáng le lói, Cố Vân Đông nhìn thấy một đống lửa cách đó không xa.
Nhóm người này đều là đàn ông, cũng không câu nệ, cứ trải chút cỏ khô hoặc da thú bên cạnh đống lửa rồi nằm xuống ngủ.
Người cũng không nhiều lắm, khoảng năm người, lúc này đã ngáy vang trời, ngủ rất say.
Cách đó không xa còn có hai người, hẳn là gác đêm nay.
Điều khiến Cố Vân Đông cảm thấy phiền phức là, hai người này cứ đi đi lại lại quanh các xe.
Lúc này nàng cũng nhìn rõ, ngoài chiếc xe ngựa nàng đang ở, còn có một chiếc xe ngựa khác, còn lại là ba chiếc xe đẩy tay, trên đó chở lương thực và dược liệu.
Nàng buông tay, quay đầu nhìn về phía cửa sổ bên phải.
Phía này thì tối hơn nhiều, xa xa dường như là rừng núi, cành cây lờ mờ trong gió, có phần hơi rợn người.
Sau khi xem xong, Cố Vân Đông thu hồi tầm mắt, nhíu mày suy tư.
Nàng muốn ra ngoài, ít nhất cũng phải hạ gục hai người này đã, dù không được cả hai thì cũng phải một người.
Nhưng mà… làm thế nào để thực hiện được việc này mà không khiến họ nghi ngờ?
Cố Vân Đông ở trong xe ngựa suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cách nào.
Ngay lúc nàng suýt ngủ gật, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói: “Bụng hơi đói, trên xe còn ít thịt khô, ta lấy xuống, hai ta cùng ăn nhé?”
“Thịt khô đó tanh lắm, ta không thích ăn, ngươi tự đi mà lấy.”
Cố Vân Đông lập tức tỉnh táo, mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở đống thức ăn trong xe ngựa.
Đồ ăn của họ phần lớn đều để trên chiếc xe ngựa này, lúc trước đã lấy đi một phần, còn một ít vẫn còn ở đây.
Nàng rất nhanh nhìn thấy thịt dê khô, lập tức lấy thuốc xổ từ trong không gian ra, rắc một ít lên trên.
Sau đó nhanh chóng co người lại, đậy nắp rương.
Vừa đậy xong, rèm xe đã bị vén lên, một người đàn ông cầm hai miếng thịt dê khô lớn đi ra ngoài.
May là trời tối, người này cũng không chú ý đến bột phấn rắc trên thịt dê khô, cầm lên liền ăn ngấu nghiến.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, để lộ một khe hở.
Mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài: “Ngươi thật sự không ăn à? Món này cũng không dễ kiếm đâu, đều thành thịt khô rồi, cũng không còn mùi gì nữa.”
“Ngươi ăn đi, ta đi xem xét xung quanh.”
Cố Vân Đông im lặng chờ đợi.
Quả nhiên, không bao lâu, người kia đột nhiên kêu lên một tiếng, kéo người còn lại nói: “Đau bụng quá, ta qua bên kia giải quyết một chút, bên này ngươi trông trước đi.”
“Có phải ăn phải đồ hỏng không?”
“Chắc là vậy, ôi, không nhịn được nữa, ta vào rừng trước đây.”
Người kia vội vàng chạy đi, người còn lại lắc đầu, đặt miếng thịt dê khô lại vào trong xe ngựa, tiếp tục gác đêm.