Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1182: Bịt miệng

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Cố Vân Đông dang tay, cũng ôm chặt lấy eo hắn.

“Ta, không sao, ta ổn mà.”

Trái tim hoảng loạn của Thiệu Thanh Viễn vào khoảnh khắc nhìn thấy nàng, cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Hắn không nhịn được, đưa tay vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nàng một cái, nhíu mày nói: “Sao lại một mình mạo hiểm như vậy? Không thể về nói cho ta biết trước sao? Nàng muốn làm gì, đi đâu, ta đều sẽ đi cùng nàng. Nàng một mình lỡ gặp nguy hiểm, ta hối hận cũng không kịp.”

Cố Vân Đông không tự nhiên nhúc nhích một chút, ngẩng đầu khẽ hừ một tiếng: “Ta đâu có muốn mạo hiểm… Chẳng phải là, tình hình phức tạp quá, ta không tìm được cơ hội chạy ra ngoài.”

Nàng thật sự đã định sau khi nhìn thấy những thứ trong hầm là sẽ ra ngoài tìm Tần Văn Tranh, sau đó sẽ không dính vào chuyện này nữa.

Nhưng chẳng phải lúc nàng định đi ra thì người bên ngoài lại vào, nàng chỉ có thể trốn trong rương rồi bị đưa đến đây sao?

Cố Vân Đông ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hắn vẫn còn sợ hãi, trong lòng có chút áy náy.

Nàng sờ mặt hắn: “Xin lỗi, sau này ta nhất định sẽ bàn bạc với chàng trước, sẽ không để chàng lo lắng nữa.”

Thiệu Thanh Viễn cụp mắt, thầm thở dài một hơi, ấn đầu nàng vào n.g.ự.c mình, giọng hơi khàn nói: “Còn có lần sau, cấm túc nửa năm.”

“…” Cấm túc? Quá tàn nhẫn.

Cố Vân Đông bĩu môi, vừa định phản bác, trên đỉnh đầu liền phủ xuống một bóng đen.

Thiệu Thanh Viễn cắn nhẹ khóe miệng nàng, hừ lạnh: “Xem biểu cảm của nàng có vẻ không phục?” Ra vẻ ‘nàng không phục thì cứ nói, nhưng xem ta có để nàng mở miệng nói được không ’.

“…” Cố Vân Đông lập tức lắc đầu: “Không có không phục.”

Thiệu Thanh Viễn bất giác có chút tiếc nuối, lại có chút không cam lòng cúi đầu hôn nàng một cái, dừng một chút, lại hôn thêm một cái nữa.

Cố Vân Đông tròn mắt nhìn, ta đã nói là phục rồi, ngươi còn bịt miệng ta là có ý gì?

Thiệu Thanh Viễn vẫn chưa thỏa mãn, thì vạt áo lại bị giật nhẹ, bên tai truyền đến tiếng ‘ư ử’.

Hắn và Cố Vân Đông đồng thời cúi đầu, liền thấy Đại Hắc đang hung dữ nhìn hắn.

Cố Vân Đông ‘phì’ cười, ngồi xổm xuống sờ sờ cái đầu to của Đại Hắc, hỏi: “Chàng dẫn theo Đại Hắc đến tìm ta à?”

“Ừm.” Thiệu Thanh Viễn bất mãn với Đại Hắc. Con vật này cũng không xem xem ngày thường ai dẫn nó đi rong ruổi khắp nơi, đến thời khắc mấu chốt lại làm phản đồ, đúng là đồ vô lương tâm.

“Đồng Thủy Đào về xong liền đến tìm ta, nói nàng đang theo dõi một người đàn ông trung niên, đối phương có thể là người xấu. Ta liền mang theo Đại Hắc ra huyện thành, tìm quanh vị trí mà Đồng Thủy Đào nói, tìm được bột phấn mà nàng để lại. Sau đó mang theo Truy Phong và Cuồng Phong đuổi theo đến đây.”

Thiệu Thanh Viễn chỉ vào hai con ngựa phía sau, hắn không đi xe ngựa, cưỡi ngựa vẫn tiện hơn.

“Người đàn ông trung niên đó là ai? Sao nàng lại ra khỏi thành?”

Cố Vân Đông kéo hắn đến ngồi trên một tảng đá bên cạnh. Nàng biết hắn từ lúc nghe tin của mình đã lo lắng chạy đến, trên đường chắc chắn chưa được nghỉ ngơi, cũng chưa ăn uống gì.

Vì vậy, nàng giả vờ lấy từ trong bụi cỏ ra một túi vải, đưa bánh bao, điểm tâm và túi nước bên trong qua.

“Chàng ăn chút gì đi, ta sẽ từ từ kể cho chàng nghe. Đây là lúc ta chạy ra ngoài đã tiện tay lấy từ xe ngựa của đám người đó, chàng mau ăn đi. Đại Hắc cũng ăn này.”

Nàng lại cầm thịt khô đặt trước mặt Đại Hắc, con vật to lớn dùng cằm cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, vẻ mặt mãn nguyện ăn ngấu nghiến.

Thiệu Thanh Viễn lại nhìn đồ ăn trong tay, đồng tử hơi nheo lại.

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 1182: Bịt miệng