Tần Thụ cảnh giác quay đầu lại, trong tay cậu cầm một chiếc còi tre, dường như giây tiếp theo sẽ thổi lên.
Thế nhưng khi cậu quay đầu nhìn lại, lại thấy hai bóng dáng quen thuộc, mắt lập tức sáng lên, định lên tiếng.
Cố Vân Đông lập tức đưa ngón trỏ lên môi, “Suỵt” một tiếng.
Tần Thụ ngẩn ra, thấy Cố Vân Đông vẫy tay với mình, lúc này mới cười chạy qua.
“Cố tỷ tỷ, sao hai người lại đến đây?”
Cố Vân Đông lập tức kéo cậu đi xa vài bước, lúc này mới cau mày nhìn cậu: “Ta còn muốn hỏi ngươi đây, ngươi không ở thôn Tần Nam cho tốt, sao lại chạy vào núi này?”
Tần Thụ gãi đầu, thở dài một hơi nói: “Con muốn ra ngoài mở mang tầm mắt, xem bên ngoài thế nào. Lần trước Cố tỷ tỷ nói với con rất nhiều chuyện, con đều muốn tận mắt chứng kiến. Thế nên con đã ra ngoài, con muốn tìm một công việc, tự mình kiếm tiền, đợi sau này kiếm được nhiều bạc, con sẽ quay về, sửa con đường vào thôn Tần Nam, như vậy thôn trưởng và mọi người ra ngoài sẽ tiện hơn.”
Cố Vân Đông nhất thời nghẹn lời. Sớm biết vậy đã không nói với cậu nhiều như thế. Giờ thì hay rồi, lại dụ dỗ cậu ta ra ngoài.
Tuy ý định ban đầu của Tần Thụ là tốt, nhưng cậu được bảo bọc ở thôn Tần Nam quá kỹ, dù đã mười ba, mười bốn tuổi nhưng vẫn còn rất ngây thơ, không biết bên ngoài có bao nhiêu người xấu, mà bên cạnh cậu lại không có ai đi cùng.
“Thôn trưởng của con có biết con ra ngoài không?”
Tần Thụ rụt cổ lại, Cố Vân Đông lập tức hiểu ra.
Quả nhiên, nếu Tần thôn trưởng biết, chắc chắn sẽ không yên tâm để cậu một mình đi xa. Lúc này không chừng Tần thôn trưởng đang thầm mắng nàng thế nào nữa.
“Vậy sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Tần Thụ vội nói: “Con gặp Tôn ca ở huyện thành bên cạnh, thấy huynh ấy đang bận chuyển hàng, con liền đến giúp, còn hỏi huynh ấy có cần người không, con muốn tìm việc, một tháng không cần nhiều, chỉ cần bao ăn bao ở, cho chút tiền là được rồi. Tôn ca thấy con tay chân nhanh nhẹn, liền đồng ý.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đồng thời nhếch mép. Đang chuyển hàng? Thấy ngươi tay chân nhanh nhẹn?
E rằng Tôn ca thấy ngươi phát hiện ra chuyện của họ, lo ngươi ra ngoài nói lung tung, nên dứt khoát mang đi định bụng g.i.ế.c người diệt khẩu? Kết quả phát hiện cậu nhóc này đơn thuần dễ lừa, nên dứt khoát cho cậu ta lên núi làm cu li?
Quả nhiên, Tần Thụ nói tiếp: “Tiếc là Tôn ca đưa con lên núi này, họ nói bên này thiếu người, trên núi này để hàng của chủ nhân, chúng con phải giúp chủ nhân quản lý đồ đạc, lo có người đến trộm cắp, nên họ rất cần những người trẻ tuổi như chúng con. Nhưng mọi người trên núi đều rất tốt, làm việc đặc biệt chăm chỉ, còn nói chúng ta là người một nhà, sau này giúp đỡ lẫn nhau, đợi con có tiền đồ, còn có thể về thôn đưa các cô chú đến đây. Tiền công ở đây cao lắm, tháng đầu tiên con đã được ba lượng bạc, nhưng tiền công tháng trước vẫn chưa đưa, phải đợi nửa năm sau mới đưa một lần.”
Cố Vân Đông: “…” Thôi rồi, đây chẳng phải là trò lừa đảo, tẩy não sao?
Đây là thấy Tần Thụ chưa từng ra ngoài, biết cậu ta không rành giá cả thị trường nên dễ lừa đúng không?
Cậu nhóc ngốc này.
Cố Vân Đông không nhịn được gõ mạnh vào đầu cậu một cái: “Ta nói ngươi thế nào cho phải đây, bị người ta lừa mà còn không biết, lại còn thấy họ là người tốt?”
Tần Thụ sững sờ: “Bị, bị lừa? Sao có thể? Họ đã trả tiền công cho con mà.”
“Chỉ có ba lượng tiền công, ngươi làm không công cho người ta ba tháng rồi.”
Cố Vân Đông không khỏi thấy may mắn, nếu không phải họ đến, không chừng Tần Thụ còn tiếp tục bị lừa. Nếu đám người này thật sự đang âm mưu tạo phản, thì tương lai, với tư cách là ‘đồng lõa’, Tần Thụ chỉ có một kết cục duy nhất.