Chương 938: Bảo hắn tham ô?
Cố Vân Đông vén tấm rèm ngăn cách trong tiệm, ngó ra ngoài xem sao.
Đúng là không phải giọng của Thung Tử. Lúc này, bên trong tiệm, ngoài tiểu nhị Trần Tiến Tài ra, còn có hai người nữa đang đứng đối diện.
Một nam một nữ, à, lại còn là người quen.
Cố Vân Đông định bước ra ngoài nhưng lại dừng bước, lặng lẽ quan sát tình hình trong tiệm.
Hai người này chính là Trần Vũ Lan và Ngô Sùng. Lần trước nghe Nhiếp Song kể rằng họ xuất hiện ở cửa nhà Trần Lương, nàng đã báo chuyện này cho ông ấy.
Trần Lương lúc đó chỉ hừ lạnh một tiếng, bảo cứ coi như không biết.
Sau đó cũng không nghe tin hai người họ đến nhà họ Trần nữa, không ngờ lại tìm đến tận Cố Ký.
Trần Vũ Lan lúc này đang nở nụ cười, có phần lấy lòng nhìn Trần Tiến Tài: “Đại ca.”
Trần Tiến Tài cau chặt mày: “Các ngươi còn tới đây làm gì?”
Ngô Sùng mím môi không nói, khoanh tay đứng một bên, chỉ có Trần Vũ Lan cười gượng nói với Trần Tiến Tài: “Đại ca, chuyện lần trước em nói, huynh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Suy nghĩ?” Trần Tiến Tài cười lạnh, cảm thấy thật khó tin, “Ta nhớ là lúc đó đã từ chối thẳng các ngươi rồi mà, ta nói sẽ suy nghĩ từ khi nào?”
“Đại ca, huynh đừng nói vậy mà, bọn em thật sự hết cách rồi. Cửa tiệm nhà họ Ngô bây giờ gần như chẳng có buôn bán gì, cứ thế này thì sắp phải đóng cửa đến nơi.”
Tiệm của nhà họ Ngô ở trên trấn là một tiệm tạp hóa nhỏ, trước kia buôn bán cũng khá được, nên người nhà họ Ngô luôn vênh váo, có chút xem thường dân quê chân đất như nhà họ Trần. Ngày trước nếu không phải Trần Tiến Tài là quản sự nhỏ của một xưởng trên trấn, hắn cũng chẳng thể nào cưới được Trần Vũ Lan.
Nhưng bây giờ, việc buôn bán của tiệm tạp hóa nhà họ ngày càng sa sút, xét cho cùng, cũng có liên quan không nhỏ đến nhà họ Trần.
Tỉnh Viễn trấn vốn không lớn, chuyện của Ngưu Đản lại ầm ĩ huyên náo, đến cả những nhà gần tiệm tạp hóa của họ cũng biết chuyện, đều biết mẹ hắn đã vu oan Ngưu Đản là kẻ trộm.
Chuyện này đồn mười, mười đồn trăm, chẳng bao lâu sau việc buôn bán của tiệm tạp hóa liền tuột dốc không phanh.
Nhiều người nói không dám vào tiệm của họ mua đồ, sợ bị vu cho là kẻ trộm.
Trớ trêu thay, mấy ngày trước đối diện nhà họ cũng mở một tiệm tạp hóa, chủ nhà buôn bán phúc hậu, hàng hóa cũng tốt, dưới sự so sánh rõ rệt, tiệm nhà họ Ngô gần như chẳng có ai vào.
Thời gian này, nhà họ Ngô toàn phải sống bằng tiền tiết kiệm, cửa tiệm không có thu nhập, cả nhà đều lo sốt vó.
Sau đó họ bắt đầu đổ lỗi cho nhau, trong nhà ngày nào cũng gà bay chó sủa.
Chính vào lúc này, Trần Vũ Lan đã nghĩ đến nhà họ Trần.
“Đại ca, huynh giúp bọn em đi. Trên trấn bây giờ vẫn chưa có ai bán loại đường trắng này, nếu chúng ta đi trước một bước, việc buôn bán chắc chắn sẽ khởi sắc. Đợi tiệm tạp hóa qua được cơn khó khăn này, bọn em nhất định sẽ tự mình đến cửa cảm tạ, được không?”
Trần Tiến Tài nhếch mép: “Đường trắng của Cố Ký mỗi người mỗi ngày chỉ được mua năm cân, ngươi chỉ cần mang bạc tới mua, ta có thể bán cho ngươi.”
Trần Vũ Lan cứng mặt: “Đại ca, huynh đừng đùa em nữa. Năm cân thì sao mà đủ? Với lại, đường trắng trong tiệm huynh đắt quá, huynh xem, có thể bán rẻ cho bọn em một chút được không, một ngày năm mươi… ba mươi cân được không? Sau này em sẽ mua chút đồ ngon cho tẩu và các cháu, chịu không?”
Trần Tiến Tài tức đến bật cười: “Vớ vẩn! Ngươi tính toán hay thật đấy, một ngày đòi ba mươi cân, lại còn muốn rẻ hơn? Sao ngươi giỏi tính thế nhỉ, đây chẳng phải là bảo ta tham ô hàng hóa của tiệm hay sao?”
Chương 939: Ngươi sắp làm chưởng quỹ
Trần Vũ Lan cười gượng: “Đại ca đừng nói vậy, chúng ta là người một nhà mà, chỉ là giúp đỡ nhau thôi. Đại ca ơi, em là em gái ruột của huynh đó, nếu huynh không giúp, em thật sự không sống nổi nữa.”
Nói rồi, nàng ta lại tỏ vẻ bi thương, nước mắt chực trào ra.
“Em gái ruột? Ngươi còn mặt mũi mà nói à. Lúc Ngưu Đản bị mẹ chồng ngươi vu oan, sao ngươi không nói chúng ta là anh em ruột? Lúc cha ta tìm đến cửa đòi một lời giải thích, ngươi còn một mực đổ thêm dầu vào lửa, sao không nói chúng ta là anh em ruột? Ta nói cho ngươi biết, hai nhà chúng ta đã sớm cắt đứt quan hệ rồi, đừng nói là anh em, sau này đến người dưng cũng không phải.”
Trần Vũ Lan bị mắng đến mức lúng túng, sắc mặt xanh mét, cơn giận âm ỉ bốc lên, nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình lại phải cố nén xuống.
Ngược lại, Ngô Sùng đứng bên cạnh nãy giờ im lặng lại hừ lạnh một tiếng, nói với Trần Vũ Lan: “Ta đã nói cầu xin hắn vô dụng, nàng cứ không nghe, nhất quyết phải đến đây để bị chửi. Nàng cũng không nhìn xem, hắn chỉ là một tên tiểu nhị, một thằng chạy vặt khuân vác, trên đầu còn có một gã chưởng quỹ ăn không ngồi rồi đè nặng, hắn làm được gì? Hắn dám làm gì?”
Trần Tiến Tài đột nhiên nhìn sang hắn: “Phải, ngươi nói không sai, ta chỉ là một tiểu nhị, chẳng làm được gì cả. Cho nên phiền các ngươi sau này đừng tới cửa nữa, mau đi đi, cút, cút hết cho ta, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Nói xong, hắn liền đẩy hai người ra ngoài.
Trần Vũ Lan còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Tiến Tài không cho họ cơ hội, mặt mày đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Nhưng ngay lúc hai người sắp bị đẩy ra khỏi cửa, Thung Tử đã quay lại.
Trên tay hắn còn xách một hộp thức ăn, thấy ba người trong bộ dạng này thì sững sờ một lúc, rồi nhíu mày nói: “Trần Tiến Tài, ngươi làm sao vậy? Ai cho ngươi đuổi khách?”
Trần Tiến Tài khựng lại, ngay cả Cố Vân Đông cũng nhướn mày.
Đồng Thủy Đào đứng bên cạnh khẽ lẩm bẩm: “Thung Tử sao thế nhỉ? Chẳng phải hắn quen Trần Vũ Lan sao? Đã biết cô ta không phải người tốt mà còn giúp, không lẽ cố tình gây khó dễ cho Trần Tiến Tài?”
Cố Vân Đông xua tay: “Cứ xem đã.”
Thực ra, kỳ hạn ba tháng đã hẹn với Thung Tử sớm đã qua, nhưng sắp đến Tết, hơn nữa Lan Hoa Nhi cũng sắp thành thân, nên hắn quyết định chờ thêm hai tháng nữa, đợi qua năm sẽ cùng Khương Bảo lên phủ thành.
Vì vậy, Thung Tử vẫn là chưởng quỹ của Cố Ký, nhưng phần lớn thời gian hắn đều ở hậu viện, để Trần Tiến Tài một mình quán xuyến.
Nhưng Cố Vân Đông ngầm cảm thấy, có lẽ Thung Tử vẫn chưa thỏa cơn nghiện làm chưởng quỹ nên mới trì hoãn thời gian.
Trần Vũ Lan thấy Thung Tử đến thì có chút hoảng hốt, thực ra họ đã đứng ngoài tiệm rất lâu, xác nhận Thung Tử không có ở đây mới dám vào tìm Trần Tiến Tài.
Không ngờ, Thung Tử lại quay về đúng lúc mấu chốt này.
Ngược lại, Ngô Sùng lại có chút hả hê, dù sao chuyện cũng không thành, Trần Tiến Tài lại không nể mặt mũi mà đuổi họ đi, nên hắn dĩ nhiên rất vui khi thấy Thung Tử mắng Trần Tiến Tài.
Vì vậy, hắn còn thêm vào một câu như cùng chung kẻ địch: “ Đúng vậy, ai cho ngươi cái gan dám đuổi khách ra ngoài. Không phải ta nói, thái độ của tiểu nhị tiệm các ngươi tệ quá đấy.”
Thung Tử gật đầu: “ Đúng thế, một tiểu nhị quèn như ngươi có tư cách gì mà đuổi khách? Có đuổi cũng là chưởng quỹ đuổi, đợi qua năm ta đi rồi ngươi lên làm chưởng quỹ, việc này mới đến lượt ngươi làm.”
Chương 940: Nhắc trước một tiếng
Cố Vân Đông: “…”
Đồng Thủy Đào: “…”
Ba người còn lại trong tiệm: ???
Ngô Sùng là người phản ứng lại đầu tiên, hắn đột ngột ngẩng đầu nhìn Thung Tử: “Ngươi, ngươi qua năm sẽ đi?” Rồi hắn chỉ vào Trần Tiến Tài: “Hắn sẽ làm chưởng quỹ?”
Tiểu nhị và chưởng quỹ, khác nhau một trời một vực.
Toàn bộ cửa tiệm đều do chưởng quỹ quyết định, sổ sách cũng do chưởng quỹ quản lý, giao tiếp với khách hàng cũng là chưởng quỹ, chưa kể đến tiền công.
Ngô Sùng lại quay sang nhìn Trần Tiến Tài: “Qua năm ngươi sẽ làm chưởng quỹ của Cố Ký này?”
Trần Tiến Tài cười lạnh: “Đây là chuyện của tiệm chúng ta, liên quan gì đến ngươi, mau đi đi.”
“Chẳng phải đã nói sao? Tiểu nhị không được đuổi khách, chỉ có ta mới được đuổi.” Thung Tử ngắt lời hắn, dúi hộp thức ăn vào tay hắn, rồi xua tay ra ngoài: “Đi, mau đi đi, không đi ta lấy chổi ra quất bây giờ.”
“Này, ngươi…”
Ngô Sùng tức muốn chết, đúng lúc này Khương Bảo ở nhà bên cũng sang giúp. Tay hắn còn cầm hai cây chổi lớn, một cây ném thẳng cho Thung Tử.
Sau đó, hai người họ như quét rác, quét Trần Vũ Lan và Ngô Sùng ra khỏi cửa.
Ngô Sùng vẫn có chút không cam lòng, hắn còn muốn hỏi cho rõ, qua năm có phải Trần Tiến Tài sẽ làm chưởng quỹ của Cố Ký không.
Nếu đúng là vậy, chẳng phải trước đó hắn đã đắc tội với người ta vô ích sao?
Trong phút chốc, hắn có chút hối hận. Cũng tại Trần Tiến Tài không nói rõ, nếu hắn nói sớm, hai nhà cũng không đến nỗi căng thẳng như vậy.
Trần Vũ Lan càng hối hận hơn, anh họ sắp làm chưởng quỹ, mà còn là chưởng quỹ ở huyện thành, chức vị đó còn vẻ vang hơn quản sự ở trấn nhiều.
Nghe nói Cố Ký bây giờ đã mở đến tận phủ thành, vậy tương lai, anh họ có phải sẽ còn lên phủ thành nữa không?
Vợ chồng mỗi người một tâm tư, nhưng không ai ở lại nói chuyện được, cây chổi quất vào người đau thật, người qua đường lại chỉ trỏ, hai người vội vàng cúi đầu bỏ chạy.
Thung Tử hừ lạnh một tiếng, trả cây chổi lại cho Khương Bảo rồi mới quay vào tiệm.
Trần Tiến Tài nhìn hắn, cạn lời: “Sao ngươi lại nói chuyện ta sắp làm chưởng quỹ cho họ biết làm gì, như vậy chẳng phải họ sẽ càng không từ bỏ hay sao?”
“Không nói thì họ không biết chắc? Sớm muộn gì cũng biết, chẳng thà nói cho họ biết bây giờ. Ít nhất họ có đến, ta còn có thể đỡ cho ngươi một tay.”
Cố Vân Đông vén rèm bước ra: “Thung Tử nói cũng có lý, nói sớm nói muộn cũng như nhau thôi.”
“Chủ nhân.” Trần Tiến Tài có chút áy náy, “Đã gây phiền phức cho người.”
“Đây cũng chẳng phải phiền phức gì, ai mà chẳng có vài người thân phiền phức. Ngươi đã cắt đứt quan hệ với họ mà họ vẫn mặt dày tìm đến, chỉ có thể nói là da mặt họ quá dày. Nhưng ta cũng phải nhắc trước cho ngươi một tiếng, chuyện này ngươi phải tự biết liệu, nếu ngươi thật sự không chống lại được những lời đe dọa dụ dỗ của họ mà làm tổn hại đến lợi ích của Cố Ký, thì ta cũng sẽ không khách khí. Đến lúc đó không chỉ công việc của ngươi, mà cả em trai ngươi ta cũng sẽ không dùng nữa.”
Tuy rằng việc vạ lây có chút vô nhân đạo, nhưng Cố Vân Đông không thể không nói rõ tính nghiêm trọng của vấn đề cho hắn biết.
Quả nhiên, Trần Tiến Tài lập tức nghiêm mặt: “Chủ nhân yên tâm, đừng nói là bây giờ chúng ta đã cắt đứt quan hệ, cho dù vẫn qua lại thân thiết, ta cũng thề sẽ không bao giờ làm chuyện trời đánh như vậy.”
“Vậy thì tốt.” Điểm này Cố Vân Đông vẫn tin tưởng, dù sao trước đây Trần Tiến Tài còn từng nhắc nhở nàng có người muốn hại mẹ nàng.
Chương 941: Chuyện sau này
Chuyện này Cố Vân Đông không quản nữa, giao hết cho Trần Tiến Tài tự giải quyết.
Nhưng nhà họ Ngô dù sao cũng đang nhắm vào cửa tiệm của nàng, nên Cố Vân Đông vẫn dành một chút tâm tư để ý.
Nghe nói, từ ngày hôm đó, vợ chồng Trần Vũ Lan không đến tiệm nữa. Nhưng họ lại lén lút dò hỏi xem Trần Tiến Tài có thật sự sắp làm chưởng quỹ không.
Tiếc là chuyện này không nhiều người biết, nên họ không có được thông tin chắc chắn. Vì thế, họ đành đi đường vòng, hỏi xem có phải qua năm Thung Tử sẽ lên phủ thành không. Chuyện này thì khá nhiều người biết, vì trước khi đi, Thung Tử phải sắp xếp rất nhiều việc.
Khi có được tin tức xác thực, họ không vội nữa, dường như định đợi đến khi Trần Tiến Tài làm chưởng quỹ rồi mới thuyết phục hắn.
Nhưng, bên phía nhà họ Trần thì phải hành động.
Nghe nói vào mùng hai Tết, Trần Vũ Lan đã dẫn cả nhà họ Ngô đến nhà làm khách.
Nhưng Trần Lương không có thiện cảm với họ, đến cửa cũng không cho vào.
Thế nhưng nhà họ Ngô không chịu đi, đặc biệt là bà thím họ Ngô, bà ta khóc lóc thảm thiết ở ngoài cửa, không ngừng sám hối, khiến không ít người hiếu kỳ ra xem.
Nếu là người trong thôn thì cũng chẳng sao, vì nhiều người biết ân oán giữa hai nhà, nhưng ngày Tết, nhà nào cũng có họ hàng, bạn bè đến chơi, mất mặt thế này không chịu nổi.
Vì vậy, Trần Lương đành phải mời họ vào nhà. Vừa vào, bà thím họ Ngô liền tỏ ra vô cùng thành khẩn xin lỗi. Bà ta xin lỗi vợ chồng Trần Lương, xin lỗi vợ chồng Trần Tiến Bảo, thậm chí còn xin lỗi cả Ngưu Đản.
Bộ dạng của bà ta khiến người ta vừa nhìn đã biết là hối cải, làm lại cuộc đời. Hơn nữa những người khác trong nhà họ Ngô cũng tỏ ra hạ mình, ngày Tết cuối cùng cũng khiến người ta không nỡ nói lời lạnh nhạt.
Thêm vào đó, Trần Vũ Lan là con gái duy nhất của em trai ruột Trần Lương, nghe nàng ta nhắc đến cha mình khi còn sống, trong lòng Trần Lương cũng không khỏi có chút áy náy.
Thấy thái độ của cha mẹ có phần mềm lòng, Trần Tiến Tài nổi giận.
Hắn cứ tưởng vợ chồng Trần Vũ Lan sẽ đến tiệm tìm mình, không ngờ họ lại nhắm thẳng vào người nhà hắn.
Hắn lập tức vạch trần mục đích của họ. Trần Vũ Lan phủ nhận, nhưng Trần Lương dĩ nhiên tin con trai mình. Ông lập tức đứng dậy, mặc kệ người ngoài có chế giễu hay không, ném hết đồ đạc họ mang đến ra ngoài, đuổi cả nhà họ Ngô đi.
Nhà họ Ngô mất hết mặt mũi, tức nhà họ Trần đến nghiến răng. Hơn nữa, Trần Lương còn nói rất tuyệt tình, ngay trước mặt họ hàng làng xóm mà tuyên bố: “Từ nay nhà này không còn quan hệ gì với nhà họ Trần ta nữa, sau này họ mà vào thôn, cứ đuổi hết ra cho ta.”
Nghe nói từ đó về sau, nhà họ Ngô không còn xuất hiện ở thôn Vĩnh Phúc nữa.
Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Lúc này Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào vẫn đang nghỉ ngơi ở tiệm, hai người ăn trưa xong lại tiếp tục đi mua sắm trên phố.
Quần áo mới đón Tết đã may xong, không cần mua nữa.
Pháo, đặc biệt là pháo hoa, thì vẫn phải mua, mấy đứa trẻ rất thích xem. Đèn lồng, môn thần, giấy cắt, nến đỏ thì sáng nay đã mua rồi.
Hạt dưa, đậu phộng, hàng khô, lá trà, rượu thì phải chuẩn bị sẵn, kẹo mứt thì nhà đã có.
Còn bánh nếp, đậu hũ, bánh chẻo, mấy ngày sau có thể từ từ làm, gà vịt cá thịt thì đợi đến hai mươi tám, hai mươi chín mua rồi mổ cũng kịp.
Tính ra, hàng Tết nhà mình cũng gần đủ rồi.
Tiếp theo, nên chuẩn bị một vài thứ khác.
Cố Vân Đông dẫn Đồng Thủy Đào, rẽ thẳng vào một tiệm vải.
Chương 942: Tổ chức rút thăm trúng thưởng cuối năm
Đồng Thủy Đào lấy làm lạ: “Tiểu thư, đồ đạc chẳng phải đã mua gần đủ rồi sao? Sao lại vào tiệm vải nữa ạ?”
“Xưởng hai ngày nữa là nghỉ rồi, cũng nên chuẩn bị hàng Tết cho họ thôi.” Năm nay xưởng sẽ cho nghỉ sớm hơn năm ngoái vài ngày, để mọi người sớm chuẩn bị đồ Tết.
Dù sao năm nay công nhân trong xưởng đông, cả ngày bận rộn, hàng trữ cũng đã đủ, cho nghỉ sớm vài ngày cũng không ảnh hưởng gì.
Đồng Thủy Đào bừng tỉnh: “ Đúng rồi, năm ngoái tiểu thư cũng đã phát một xe hàng Tết lớn đó.”
Nàng nghe nói, rất nhiều người trong xưởng đang mong ngóng ngày này, âm thầm đoán xem năm nay có tiếp tục được phát thịt, phát vải gì không.
Đặc biệt là những người mới đến năm nay, đều đi hỏi thăm những người làm công từ năm ngoái.
“ Nhưng mà tiểu thư.” Đồng Thủy Đào đột nhiên nhíu mày, có chút khó xử nói, “Năm nay vẫn là mỗi người một tảng thịt heo sao? Nhưng bây giờ đã là buổi chiều, sạp thịt bên đó cũng không còn nhiều thịt, xưởng của chúng ta có hơn một trăm người lận.”
“Cái đó không vội, lát nữa bảo Đồng An qua đặt hàng, hơn một trăm người, e là phải đặt trước hai con heo béo mới đủ. Hôm nay chúng ta đi mua đồ cho buổi họp cuối năm trước.”
Đồng Thủy Đào ngẩn ra, mặt thoáng vẻ bối rối: “Họp cuối năm? Tiểu thư, họp cuối năm là gì ạ?”
“Ờ… cái này, chính là buổi tụ họp cuối cùng trước Tết, mọi người cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, chơi vài trò chơi.”
Dĩ nhiên, còn có rút thăm trúng thưởng.
Cố Vân Đông rất sẵn lòng tổ chức một buổi họp mặt như vậy để mọi người cùng vui vẻ. Vất vả cả một năm trời, ngày cuối cùng được thư giãn, sau đó vui vẻ về nhà ăn Tết.
Lúc này, thứ nàng muốn mua chính là phần thưởng để rút thăm.
Đồng Thủy Đào cả người đều kích động, mặt hơi ửng hồng: “Tiểu thư, người nói là, hơn một trăm người cùng nhau ăn cơm nói chuyện? Vậy thì hoành tráng lắm ạ.”
Hoành tráng… sao?
Cố Vân Đông giật giật khóe môi, nhìn bộ dạng vừa hiếu kỳ vừa phấn khích của Đồng Thủy Đào, xem ra cũng rất mong chờ.
Cố Vân Đông nhanh chóng mua đủ đồ, rồi cùng Đồng Thủy Đào trở về thôn Vĩnh Phúc.
Trước khi đi, nàng nói với Thung Tử và Trần Tiến Tài: “Ngày hai mươi sáu các ngươi đóng cửa sớm một chút, về thôn, mọi người cùng nhau ăn một bữa.”
Hai người có chút ngơ ngác, liên hoan?
Nhưng cả hai lập tức gật đầu, tỏ ý sẽ về sớm.
Ngược lại là Đồng Thủy Đào, trước khi đi còn nháy mắt với hai người họ, bộ dạng thần bí, khiến cả hai càng thêm khó hiểu.
Xe ngựa nhanh chóng tiến vào thôn Vĩnh Phúc, có con đường lớn mới xây, xe đi dễ dàng hơn nhiều.
Trên đường vẫn có rất nhiều người, con đường này đã tu sửa mấy ngày rồi mà dân làng dường như vẫn đi chưa đủ, đi đâu cũng phải qua con đường này, dù có đi đường vòng cũng không sao.
Cố Vân Đông thấy dở khóc dở cười, không nhìn người bên ngoài nữa, vội về nhà dỡ hàng.
Ngày hôm sau, nhà họ Cố bắt đầu làm bánh nếp.
Ngày thứ ba, tức là chiều tối ngày hai mươi lăm, Cố Đại Giang cùng Cố Đại Phượng mấy người từ phủ thành trở về.
Nhìn thấy con đường mới của thôn, Cố Đại Giang ngây cả người, mặc dù trước đó Trần Tiến Bảo họ mang hàng lên phủ thành đã kể chuyện này, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, ông vẫn không khỏi kinh ngạc.
Đây là con đường do con gái ông tu sửa, là công lao của con gái ông.
Khoảnh khắc đó, Cố Đại Giang cảm xúc dâng trào, một cảm giác tự hào không nói nên lời.
Cố Đại Phượng cũng ngồi trong xe ngựa, nhìn con đường rộng rãi mà không ngừng cảm thán, hào hứng giới thiệu với Biển Hán bên cạnh: “Con đường này vốn không có, lần trước ta đi, chỗ này còn hẹp lắm, phía trước còn có một cái sân chắn ngang nữa.”
Chương 943: Nhà họ Cố lại phát hàng Tết
Biển Hán chỉ cảm thấy hai mắt mình nhìn không xuể, lúc thì nhìn chằm chằm mặt đất, lúc thì theo hướng tay chỉ của Cố Đại Phượng nhìn về phía xa.
Chân của hắn đã đỡ hơn nhiều, tuy vẫn không thể xóc nảy quá mạnh, nhưng cũng không đến mức không cử động được.
Chỉ vì để ý đến chân của hắn, chuyến đi từ phủ thành về vốn chỉ mất một ngày, cuối cùng lại kéo dài đến hai ngày.
“Ta nói cho ngươi biết, lát nữa thấy nhà đừng quá kinh ngạc nhé, Vân Đông nhà chúng ta xây nhà to lắm, đặc biệt rộng rãi, đặc biệt đẹp, ai thấy cũng thích.” Cố Đại Phượng khẽ ghé vào tai hắn nhắc nhở.
Dù sao lần đầu tiên nàng đến, nhìn thấy ngôi nhà ngói xanh khang trang đó, cả người đều sững sờ.
Biển Hán cười gật đầu, lời này nàng đã nói với hắn rất nhiều lần rồi.
Chẳng bao lâu, xe ngựa đã đến cổng nhà họ Cố.
Thế nhưng, dù Biển Hán đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy ngôi nhà trước mắt, hắn vẫn ngây người ra.
Trách hắn … kiến thức nông cạn.
Nghe nói ngôi nhà này là do Vân Đông vừa chạy nạn đến thôn Vĩnh Phúc đã xây lên, con bé này quả thực rất có bản lĩnh.
Cố Đại Phượng thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn, cười trộm một tiếng, rồi xuống xe ngựa, nhận lấy chiếc xe lăn từ tay Lữ Thắng, đẩy đến trước mặt hắn.
Lần này trở về, cả nhà Lữ gia bốn người cũng đi theo.
Cửa tiệm ở phủ thành đã khóa lại, Cố Đại Giang nhờ hàng xóm trông giúp. Bên đó cũng không có nhiều đồ đạc giá trị, hơn nữa khu đó an ninh tốt, nhiều người đọc sách, thường có người tuần tra, nên cũng không quá lo lắng.
Cố Vân Đông đứng ở cửa, đón họ vào.
“Cha, qua năm cha còn đến thư viện không?”
Cố Đại Giang lắc đầu: “Không đi nữa, ở nhà an tâm chép sách, phu tử cũng nói không có vấn đề gì lớn, bảo ta không cần quá lo lắng, cũng không cần đi lại nhiều, lãng phí thời gian.”
Nếu thật sự có gì không hiểu, ông cũng có thể đi hỏi Tần Văn Tranh.
Cố Vân Đông lòng đã rõ, Cố Đại Giang lại hỏi nàng về chuyện sửa đường, xong lại hỏi thăm chuyện của Thiệu Thanh Viễn.
Cố Đại Phượng thấy ông nói không dứt, không nhịn được vỗ ông một cái: “Cha mới về, không thấy mệt sao, không thể nghỉ ngơi trước, hôm khác hẵng nói được không?”
Cố Đại Giang ho nhẹ một tiếng, không hỏi nhiều nữa.
Mọi người nhanh chóng ăn cơm, rửa mặt rồi đi nghỉ.
Hôm sau là ngày hai mươi sáu, xưởng làm hết hôm nay là nghỉ.
Sáng sớm, Đồng An đã đi lấy thịt, người hơi đông, mỗi người hai cân thịt, hai con heo là vừa đủ.
Nhưng tối nay còn có liên hoan, Đồng An ít nhất phải lấy thêm nửa con heo nữa.
Đối với sạp thịt mà nói, đây là đơn hàng lớn, họ đã chuẩn bị sẵn thịt heo từ trước, còn cắt sẵn từng miếng, đảm bảo mỗi miếng đều đúng hai cân, không hơn không kém.
Đồng An lấy thịt xong, còn mua thêm không ít rau củ trở về.
Lúc về thôn, không ít người nhìn thấy, đồ đạc trên xe đẩy chất đầy, khiến người ta nhìn mà không chớp mắt.
Có người nhìn mà nuốt nước miếng: “Nhà họ Cố sao đột nhiên mua nhiều thịt vậy? Chuẩn bị ăn Tết à? Nhiều quá đi.”
“Ngươi không nhìn xem nhà họ Cố bây giờ có bao nhiêu người, riêng người làm đã mười mấy người rồi.”
“Thế cũng không cần nhiều đến vậy chứ?”
“Các ngươi đúng là kiến thức hạn hẹp, ta thấy, thịt này chắc chắn là phát cho những người làm trong xưởng.”
“Gì cơ??”
Ngay sau đó người kia cũng nghĩ ra, ôi chao, chẳng phải sắp Tết rồi sao? Năm ngoái nhà họ Cố cũng rất hào phóng, mỗi người đều được phát rất nhiều đồ, khiến ai nấy đều vui vẻ xách về nhà ăn Tết.
Ngưỡng mộ, ghen tị, căm hận!!
Chương 944: Con gái ông lợi hại thật
Tin nhà họ Cố sắp phát hàng Tết nhanh chóng lan truyền khắp thôn, ngược lại những người trong xưởng vẫn đang chăm chỉ làm tốt công việc của ngày cuối cùng trong năm.
Đồng An kéo xe đẩy về nhà họ Cố, Cố Vân Đông liền cùng cả nhà soạn sẵn từng phần hàng Tết.
Đồ đạc cũng tương tự năm ngoái, gồm thịt heo, vải vóc và đường, chỉ khác là đường đỏ năm ngoái đã đổi thành đường trắng. Ngoài ra mỗi người còn có một phần bánh điểm tâm mua ở huyện thành, đã đặt từ trước.
Người nhà họ Cố nhìn sân nhà đầy ắp đồ đạc, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Cố Đại Phượng cảm khái: “Trước kia nếu ta được một miếng thịt nhỏ trong số này, chắc nằm mơ cũng cười tỉnh. Cho dù chỉ vì miếng thịt được chia mỗi năm, ta cũng có thể làm việc ở xưởng mãi mãi. Không ngờ, năm nay số thịt này lại là để phát đi, nghĩ lại cũng thấy hơi tiếc.”
Cố Vân Đông cười nói: “Ngay cả đại cô cũng nghĩ vậy, vì một miếng thịt mà không nỡ bỏ công việc này, vậy những người khác có phải cũng sẽ nghĩ thế không?”
Cố Đại Phượng ngẩn ra, rồi chỉ tay vào nàng: “Con bé lanh lợi này.”
Chẳng phải sao? Trong thôn này có biết bao nhiêu nhà giống như nàng trước kia, ngày Tết muốn ăn một miếng thịt cũng phải tính toán chi li, chủ nhân hào phóng như Cố Vân Đông không có nhiều.
Phân chia đồ đạc xong, Cố Vân Đông định đến xưởng một chuyến.
Nàng vẫn chưa nói với mọi người về buổi liên hoan tối nay.
Ngược lại Cố Đại Giang lại khá tò mò về buổi họp cuối năm này.
Ông đi cùng Cố Vân Đông đến xưởng: “Cái buổi họp cuối năm này của con cũng thú vị đấy, sao con nghĩ ra được vậy?”
Cái này …
Cố Vân Đông có thể nói đây không phải do nàng nghĩ ra được không?
Nàng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt tò mò của Cố Đại Giang, chỉ đành nuốt nước bọt.
Sau đó, nàng nghiêm túc nói: “Cha, con nghĩ thế này, chúng ta bàn chuyện làm ăn đều trên bàn rượu, các bạn đồng môn của cha cũng thường hẹn nhau đi ăn uống trò chuyện, cho nên việc giao lưu tình cảm, lúc ăn uống là thích hợp nhất. Mọi người ngày thường chỉ cắm đầu vào làm việc, có khi nhiều người còn chưa quen biết nhau, vậy thì tại sao không tạo một cơ hội để mọi người cùng nhau thư giãn, ăn uống, đúng không ạ?”
Cố Đại Giang trầm ngâm, quả thực, trên bàn ăn nhiều chuyện dễ nói hơn.
Có mâu thuẫn gì, vài chén rượu vào là tan biến hết, có chủ đề chung, trò chuyện một hồi biết đâu quan hệ lại tốt lên.
Hơn nữa được ăn ngon uống say, mọi người đối với xưởng cũng sẽ trung thành hơn.
Đây là đang… thu phục lòng người.
Con gái ông, lợi hại thật.
Cố Vân Đông không biết trong lòng ông đang nghĩ nhiều như vậy, hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến cổng xưởng.
Vì đã nói trước với mọi người năm nay làm đến ngày hai mươi sáu là nghỉ, nên bây giờ trong xưởng trái cây và mía không còn nhiều, chắc đến trưa là có thể ngưng việc.
Khi Cố Vân Đông và cha nàng bước vào, mọi người đều đứng dậy: “Lão gia, chủ nhân, sao hai người lại đến đây?”
Có người mắt sáng lên, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, có phải sắp phát hàng Tết không?
Nhưng thấy phía sau Cố Vân Đông không có xe đẩy đồ tới, họ lại có chút thất vọng.
Có lẽ… năm nay đông người quá, nên không có.
Nhưng không có thì thôi, cũng có thể hiểu được, dù sao hàng Tết năm ngoái của nhà họ Cố đều là đồ tốt, năm nay nếu mỗi người đều phát một phần, chắc chắn sẽ tốn không ít bạc.
Cố Vân Đông vẫy tay, gọi những người tạm thời không có việc trong tay lại gần.
Khi mọi người lại gần, nàng mới lên tiếng.
Chương 945: Bọn họ đều là chanh tinh
“Công việc chắc cũng không còn nhiều đâu nhỉ, ta thấy qua trưa là có thể xong rồi. Vậy đi, mọi người làm xong việc thì dọn dẹp xưởng một chút, quét tước sạch sẽ nơi này, được không?”
“Được.” Lập tức có người lớn tiếng đáp, “Dù chủ nhân không nói, chúng tôi cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ rồi mới về, chủ nhân yên tâm.”
Thực ra họ còn muốn làm thêm, nghe nói mấy ngày Tết mà làm việc sẽ có thêm tiền công.
Giống như Thung Tử và Trần Tiến Tài ở Cố Ký trên huyện, trong dịp Tết cửa tiệm không thể đóng, dù sao cũng bán kẹo bánh, Tết nhất là lúc buôn bán tốt, nên hai người sẽ thay phiên nhau trông tiệm.
Nhưng tiền công mấy ngày đó của họ cũng được tính riêng, cao hơn ngày thường không ít.
Nhiều người trong xưởng thèm lắm, tiếc là xưởng lại nghỉ.
Cố Vân Đông nhìn sắc mặt khác nhau của mọi người, cũng đoán được phần nào tâm tư của họ, bèn cười nói tiếp: “Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cử vài người đi từng nhà mượn khoảng mười cái bàn, loại bàn lớn, có thể ngồi được mười mấy người ấy.”
Mọi người kinh ngạc: “Chủ nhân, mượn nhiều bàn vậy để làm gì ạ?”
“Dĩ nhiên là để tối nay mọi người cùng liên hoan.” Cố Vân Đông cười nói, “Tối nay mọi người không cần về nhà ăn cơm, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, trò chuyện tâm sự, thế nào?”
“Woa, chủ nhân đãi ăn cơm sao?” Xưởng lập tức vang lên một tràng reo hò.
“Tốt quá, trưa nay tôi không ăn, để dành bụng ăn bữa tối.”
“Ha ha ha ha, thôi đi ông, cái bụng của ông, trưa có ăn no mấy thì tối vẫn nuốt được cả con trâu ấy chứ.”
“Chủ nhân, bây giờ tôi đã thèm chảy nước miếng rồi.”
“Chúng tôi chắc chắn không đi đâu, dọn dẹp xong xưởng là chúng tôi đi mượn bàn ghế liền, đảm bảo mọi người đều có chỗ ngồi.”
Cố Vân Đông có thể cảm nhận được sự phấn khích của mọi người, ngay cả Cố Đại Giang cũng bị không khí sôi nổi này lây nhiễm.
Ông cũng không nhịn được mà nói một câu: “Tối nay còn có hàng Tết phát nữa!!”
Cố Vân Đông lặng lẽ quay đầu nhìn cha mình, Cố Đại Giang lập tức sờ mũi, ho nhẹ một tiếng nói: “Cái này, nhất thời không nhịn được, ta chỉ muốn mọi người vui hơn một chút thôi.”
Quả nhiên, câu nói của ông vừa dứt, cả xưởng như vỡ chợ. Mấy cậu trai trẻ tuổi còn không nhịn được mà nhảy cẫng lên: “A a a a a, hàng Tết mà tôi mong cả năm trời a.”
Cố Vân Đông: “…” Lúc phát tiền công cũng không thấy các người vui đến thế này.
Nàng lắc đầu, nghĩ thầm tối nay còn có bất ngờ nữa, chỉ mong các người đừng quá kích động.
Nói chuyện xong xuôi, Cố Vân Đông mới cùng Cố Đại Giang rời đi.
Họ vừa đi, không khí trong xưởng lập tức trở nên vui vẻ, mọi người tụ lại với nhau ríu rít bàn tán.
Đồng An đành phải ra mặt nói: “Còn không mau đi làm việc? Sớm làm xong việc, bữa tối cũng có thể ăn sớm hơn.”
Mọi người lập tức giải tán, bây giờ ai nấy đều hừng hực khí thế, hiệu suất làm việc cũng nhanh hơn gần gấp đôi.
Chưa đến trưa, công việc trong xưởng đã xong.
Mọi người lại náo nhiệt bắt đầu quét tước vệ sinh, đàn ông cầm thùng ra bờ sông xách nước, đi đi lại lại mấy chuyến, cọ rửa toàn bộ xưởng không còn một hạt bụi, ngay cả sàn nhà cũng sạch bong.
Có dân làng thấy họ vui vẻ như vậy, không nhịn được kéo một người lại hỏi.
Biết được tối nay họ còn có liên hoan, lập tức hóa thành “chanh tinh”, trong lòng chua loét.
Chương 946: Bọn họ đều tới
Lúc này, tin tức xưởng nhà họ Cố không chỉ phát hàng Tết, mà còn có cả tiệc lớn tối nay đã lan truyền khắp nơi.
Rất nhiều người cắn khăn tay khóc thầm, thập thò ngoài xưởng, cố gắng nhìn vào trong.
Khi việc dọn dẹp trong xưởng gần xong, mọi người lại thấy người trong xưởng hớn hở dọn bàn, kê ghế, cái dáng vẻ vênh váo ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị đến ngứa răng.
Cố Vân Đông thuê mấy người phụ nữ trong thôn, giúp nấu một bữa ăn ngon, thịt cá gạo mì không chút dè sẻn được kéo đến bếp sau của xưởng.
Trong đó có cả ba mẹ con dâu nhà Chu thị, vừa hay cả nhà Trần Lương đều có thể ăn cơm ở đây.
Là trưởng thôn, Cố Vân Đông chắc chắn phải mời ông, hơn nữa Trần Tiến Tài và Trần Tiến Bảo đều làm ở xưởng nhà nàng, Ngưu Đản lại sớm được Vân Thư mời đến, như vậy nhà họ Trần chỉ còn lại ba người Chu thị, chi bằng qua đây cả cho vui.
Còn có Lan Hoa Nhi, cũng được mời đến.
Còn những người khác thì không được dẫn theo người nhà, chủ yếu là người thời nay, nói đến người nhà thì không phải một hai người, mà là cả đàn, nếu cho phép dẫn theo thì gần như cả thôn đều sẽ đến.
Không chỉ vậy, còn có người làm ở thôn bên cạnh nữa, xưởng làm sao mà đãi nổi.
Bữa tối bắt đầu vào giờ Thân trung, tức khoảng bốn giờ chiều.
Mùa đông trời tối sớm, bây giờ lại không có đèn điện chiếu sáng, dù có thắp nhiều đèn dầu thì hiệu quả cũng không tốt lắm.
Đến giờ Thân sơ, dân làng thôn Vĩnh Phúc kinh ngạc phát hiện lại có một nhóm người từ cổng thôn đi tới.
Nhìn kỹ, người dẫn đầu chẳng phải là Triệu Trụ và con trai ông sao?
Cố Vân Đông đã muốn tổ chức họp cuối năm thì đương nhiên người của mình phải có mặt đầy đủ. Triệu Trụ và vợ chồng nhà họ Thạch tuy không làm ở xưởng, nhưng cũng giúp nàng quản lý vườn cây ăn quả, còn có những người làm thuê do họ tìm, cũng được dặn dẫn đến cùng.
Nhóm người này cộng lại cũng có hơn mười người, vì biết tin từ trước, ai nấy đều phấn khởi, có chút không đợi được.
Cái gì mà họp cuối năm, nghe còn chưa từng nghe qua, nhưng không cần mừng tiền mà lại có tiệc lớn để ăn, ai mà không vui cho được?
Họ vẫn chưa biết là có hàng Tết để phát, dù sao có ăn là phải đến rồi.
Cố Vân Đông cảm thấy mọi người đều đang làm việc cho nhà họ Cố, vậy thì nhân cơ hội này làm quen với nhau một chút, để tránh sau này người nhà mình nảy sinh mâu thuẫn, cũng là một phiền toái.
Một lát sau, Thung Tử và mọi người cũng ngồi xe bò trở về.
Không chỉ có họ, mà còn có cả Khương Bảo và lão đại phu.
Thiệu Thanh Viễn không ở đây, Cố Vân Đông cũng phải giúp chăm sóc người của hắn chứ?
Còn về tiểu nhị và chưởng quỹ ở phủ thành, thật sự quá xa, không có cách nào, nhưng Cố Vân Đông đã chuẩn bị bao lì xì lớn cho những người này, đợi qua năm sẽ phát cho họ.
Người trong thôn nhìn từng đoàn người hướng về phía xưởng nhà họ Cố, đã ngưỡng mộ không biết nói gì.
Dù sao cũng có không ít người vây quanh bên ngoài xưởng, cố gắng ngó vào bên trong xem, đặc biệt là một vài đứa trẻ.
Cố Vân Đông thấy bàn đã bày xong, liền bảo người mang hạt dưa, đậu phộng ra cho mọi người ăn trước. Có đứa trẻ chạy vào, nàng cũng cho người bốc cho chúng một nắm. Thấy trẻ con ngày càng đông, sợ chúng va phải đâu đó, nàng dứt khoát xách một túi vải đưa cho Vân Thư và Nguyên Trí, bảo họ mang đi phát cho mỗi đứa một ít.
Không khí náo nhiệt này còn hơn cả ngày Tết.
Cuối cùng, thời khắc của buổi họp cuối năm mà mọi người mong chờ cũng đã đến, mười lăm bàn người, tất cả đều ngồi ngay ngắn.
Thức ăn chưa được dọn lên, Cố Vân Đông đi lên phía trước, bắt đầu phát biểu.
“Đầu tiên, ở nơi này ta muốn cảm tạ tất cả mọi người, một năm qua đã đồng tâm hiệp lực, cần cù chăm chỉ lao động. Trong khoảng thời gian này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, phủ thành khai trương, tồn kho thiếu hụt, là mọi người đã tăng ca thêm giờ để hoàn thành hàng hóa. Đồng quản sự bị ám sát, hôn mê bất tỉnh, cũng là mọi người đã làm tròn chức trách, vững vàng ở vị trí của mình.”
Cố Vân Đông cũng không ngờ, có một ngày mình sẽ đứng ở phía trước, giống như một người lãnh đạo, nói những lời… tình cảm này.
Nhưng những người này, thật sự đã mang đến cho nàng rất nhiều cảm động.
Họ cần cù, chất phác, nhiệt tình, cầu tiến, thật sự là một nhóm người vô cùng đáng yêu.
Cho nên dù là tiệc tất niên phát quà Tết, hay là ăn một bữa tiệc lớn, nàng đều cảm thấy họ xứng đáng được nhận.
“Bất kể là xưởng nhà họ Cố, hay là vườn cây ăn quả, có được ngày hôm nay, là kết quả của sự nỗ lực chung của mọi người. Trong một năm qua, xưởng đã từ năm mươi người tăng lên một trăm người, vườn cây ăn quả từ tám mươi mẫu tăng lên một trăm tám mươi mẫu, cửa hàng cũng từ huyện thành mở đến phủ thành. Những điều này, đều không thể thiếu mỗi người ở đây, các ngươi đều có công lao, các ngươi rất tuyệt.”
Phía dưới có người không nhịn được nức nở: “Chủ nhân, người không cần nói như vậy, sự giúp đỡ của người đối với chúng tôi còn lớn hơn. Ngươi cho chúng tôi tiền công cao như vậy, nếu chúng tôi không làm việc cho tốt, vậy còn là người sao?”
“ Đúng vậy, chủ nhân, nếu không có ngươi, nhà ta bây giờ vẫn là nhà tranh, ngay cả một cái chăn ấm cũng không có.”
“ Đúng vậy, nếu không phải làm công ở xưởng nhà họ Cố, ta còn không lấy được vợ đâu.”
“ Đúng đúng đúng, sau khi làm việc ở đây, của hồi môn của nữ nhi ta đều đã gom đủ rồi.”
Cố chủ nhân thật tốt quá, trước đây họ làm thuê ở bên ngoài, chưa từng có chủ nhân nào khẳng định lao động của họ như vậy. Đừng nói là cảm ơn, không nợ tiền công đã là tốt lắm rồi.
Giờ phút này lại được chủ nhân cảm ơn, lòng họ như ăn phải mật, ngọt lịm.
Cố Đại Giang nhìn nữ nhi của mình, nội tâm vô cùng kiêu ngạo tự hào.
Lòng ông cũng ấm áp, Vân Đông quá ưu tú.
Cố Vân Đông nhìn họ đều khóc, còn có chút ngạc nhiên, ngay sau đó bật cười: “Được rồi, ta không nói nhiều nữa, ta biết mọi người đều đang chờ tiệc lớn, dọn thức ăn lên đi.”
Giọng nói vừa dứt, phía dưới liền vang lên một tràng hoan hô.
Ngay sau đó, liền có người bưng thức ăn lên.
Ở nơi thôn dã, thức ăn đều được đựng trong nồi to, bát lớn, trực tiếp bưng lên bàn từng mâm, từng mâm.
Tiệc lớn của nhà họ Cố thật sự là tiệc lớn, phần lớn đều là những món ăn thịnh soạn.
Vừa lên bàn, ai nấy đều như lang như hổ lao vào, mỗi người gắp hai miếng thịt, rất nhanh đã thấy đáy đĩa.
Ngược lại, bàn của Cố Vân Đông thì ăn uống văn nhã hơn rất nhiều.
Cố Đại Giang ngồi uống rượu cùng Trần Lương, hai người đều có tính chậm rãi, rót đầy một chén rượu có thể uống rất lâu.
Chân của Biển Hán vẫn còn bị thương, không thể uống rượu, liền ngồi bên cạnh nói chuyện.
Vui nhất chính là Dương thị và Cố Vân Khả, hai người thích nhất không khí náo nhiệt như thế này.
Đợi đến khi ăn gần xong, còn lại hai ba món cuối cùng, Cố Vân Đông mới đứng dậy, lại đi lên phía trước.
Mọi người bụng đã bắt đầu no, lúc này động tác đều chậm lại, vì vậy hơn nửa đều thấy được hành động của Cố Vân Đông, có chút kỳ lạ.
“Có phải sắp phát quà Tết không?”
“Lúc nãy ta thấy có hai xe đẩy tay lớn được đẩy vào, tiếc là trên đó có phủ bạt, không thấy rõ bên trong là gì.”
“Dù sao thịt chắc chắn có, Đồng quản sự hôm nay sáng sớm đã kéo về rất nhiều thịt heo.”
“Nghe nói năm ngoái có thịt có vải, năm nay nhiều người như vậy, không biết có còn có không.”