Đứng bên cạnh, Vân Thư và Nguyên Trí cũng gật đầu lia lịa, "Tụi con đều véo lại rồi."
Cố Vân Đông: "..."
"Đại tỷ nói, lúc bị người khác bắt nạt thì tuyệt đối không được im hơi lặng tiếng, đặc biệt là khi tình thế có lợi cho chúng ta. Chúng ta đông người như vậy, lại còn ở trên địa bàn của mình, con lại là cao thủ võ lâm tương lai, không có lý nào bị người ta động tay động chân mà không phản kháng, đúng không ạ?"
Vân Thư luôn coi lời của Cố Vân Đông như chân lý và thực hiện vô cùng triệt để.
Còn về cái danh "cao thủ võ lâm"... đó là cu cậu tự phong.
Kể từ lần trước xảy ra chuyện suýt liên lụy Đồng An mất mạng, Vân Thư đã bắt đầu luyện võ vô cùng tích cực, Nguyên Trí cũng vậy. Có điều, Vân Thư đọc sách thì rất giỏi, nhưng thiên phú võ học lại chỉ ở mức bình thường.
Nhưng cậu bé rất chăm chỉ, tin chắc rằng tương lai nhất định sẽ trở thành một cao thủ của các cao thủ.
Cố Vân Đông gật đầu, "Nói đúng lắm."
Không hổ là do cô dạy dỗ, rất tốt.
Nhưng Hà Tú đứng bên cạnh thì tức đến suýt hộc máu. Đúng là bà ta chỉ véo Dương thị một cái, nhưng cái véo đó chỉ là làm cho có lệ, hoàn toàn không mạnh, cũng không đau.
Thế mà đám nhóc quỷ này lại véo cánh tay bà ta đến bầm tím, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau âm ỉ.
Quá đáng hơn là, chuyện đó còn chưa tính, chúng còn đẩy bà ta vào góc tường này rồi hung hăng dạy dỗ một trận.
Hà Tú hối hận muốn chết, Dương thị đúng là một kẻ ngốc, nhưng không phải là một kẻ ngốc tầm thường.
Cố Vân Đông nhìn về phía Hà Tú, "Vậy là, ngươi muốn hãm hại mẹ ta đúng không? Còn cây trâm kia, ta đã tặng cho Lan Hoa Nhi, lúc này nó phải theo Lan Hoa Nhi về nhà họ Khương rồi chứ, sao lại còn ở đây? Ngươi trộm nó ra à?"
Tim Hà Tú đập thịch một cái, vội vàng ngẩng đầu lên, nào ngờ lại chạm phải ánh mắt sắc bén của Cố Vân Đông. Bà ta lập tức chối bay chối biến, " Tôi không có, Cố cô nương, lời của mấy đứa trẻ mà cô cũng tin sao? Bọn chúng chỉ là ngứa mắt tôi, cố tình trêu chọc tôi thôi. Tôi chưa bao giờ nói gì về cây trâm cả, chưa bao giờ. Nếu không tin, cô cứ xem trên người mẹ cô xem, có vết véo nào của tôi không?"
Nói xong, bà ta liền định đi ra ngoài, "Thôi bỏ đi, tôi cũng không chấp nhặt với mấy đứa trẻ, coi như tôi xui xẻo, tôi đi là được chứ gì?"
Hà Tú định nhân lúc Cố Vân Đông chưa kịp phản ứng thì chuồn đi, tiếc là vừa xoay người, Đồng Thủy Đào đã đứng chặn ngay sau lưng.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Cố Vân Đông vang lên từ phía sau, "Ngươi là khách của nhà họ Thạch, ngươi biết rõ quan hệ giữa nhà họ Thạch và nhà ta, mà vẫn muốn lợi dụng cây trâm đó để hãm hại nhà ta. Ngươi có thù oán với nhà họ Thạch, muốn châm ngòi ly gián đúng không? Nói đi, cây trâm đó ở đâu?"
Sắc mặt Hà Tú biến đổi, muốn chạy thì đường đã bị chặn, muốn giải thích thì Cố Vân Đông dường như đã đoán được ý đồ của mình.
Bà ta đảo mắt, lập tức định cất cao giọng hét lớn, "Cứu..."
Tiếng còn chưa kịp thốt ra, Cố Vân Đông đã dùng cạnh tay c.h.é.m một nhát vào gáy, trực tiếp đánh bà ta ngất đi.
Đồng Thủy Đào vội đỡ lấy, hỏi Cố Vân Đông, "Tiểu thư, xử lý thế nào ạ?"
"Đây là khách của nhà họ Thạch, nhưng tiệc ở nhà họ Thạch vẫn chưa tàn. Trước tiên cứ đưa bà ta về nhà chúng ta đã, đợi lát nữa, ngươi hãy đi gọi Thạch Đại Sơn bọn họ tới, xem họ định giải quyết thế nào."
"Vâng ạ."
Đồng Thủy Đào nói xong, liền vác Hà Tú như vác một cái xác, men theo con đường nhỏ không người qua lại, khiêng về nhà họ Cố.
Nhà họ Thạch đãi tiệc vào buổi trưa, lúc này cũng đã ăn uống gần xong. Ngoài mấy người phụ nữ trong thôn ở lại giúp đỡ, thì chỉ còn lại những người họ hàng thân thiết.
Chị dâu của nhà họ Hà cũng ở đó, nhưng lúc này, bà lại không tìm thấy cô em chồng đâu cả.