Hai ngày sau, Cố Đại Giang lại đi tham gia vòng thi thứ hai.
Vòng thứ hai là chiêu phúc, vòng thứ ba là lại phúc, vòng thứ tư và thứ năm là liên phúc. Mỗi khi thi xong một vòng, đều sẽ được nghỉ ngơi hai ngày, cho nên thi hết năm vòng này, cũng khá là nhẹ nhàng.
Kể từ sau vòng đầu tiên, Cố Đại Giang đã quen với cái mùi đó rồi.
Mấy vòng sau, Cố Vân Đông còn thay đổi đủ loại hoa khô để ông nhét vào khẩu trang cho dễ chịu hơn.
Cố Đại Giang nhìn mà dở khóc dở cười, thực ra đã không sao nữa, đợt 'huấn luyện đặc biệt' ở nhà trước đó vẫn có tác dụng rất lớn.
Ông ngồi cạnh nhà xí, cũng có thể bình tĩnh viết văn, không hề hấn gì.
Có điều đợi đến khi thi xong vòng cuối cùng, Cố Đại Giang vẫn chạy như bay ra ngoài, về đến nhà liền lập tức đi tắm, ngâm mình trong bồn tắm nửa canh giờ.
Ông khẽ thở dài, "Quả nhiên từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó a. Trước đây lúc ở Cố gia truân, phân trâu phân heo đều dùng tay không mà bốc, trên người bẩn đến mức có thể cạo ra một lớp bùn, vẫn có thể nằm xuống ngủ khò khò, bây giờ thì..."
Nhưng, tắm xong quả thật rất thoải mái.
Hơn nữa vừa ra ngoài đã có món ngon do chính tay con gái làm dọn lên bàn. Khoảnh khắc đó, Cố Đại Giang cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhà họ Cố không ai hỏi đến thành tích, phải năm ngày nữa mới có kết quả.
Trong thời gian này, cứ ăn ngon uống tốt là được.
Nhưng những người khác trong thôn Vĩnh Phúc lại đứng ngồi không yên, chỉ hận không thể ngày nào cũng chạy đến nhà họ Cố để hỏi, cũng không biết họ gấp gáp cái gì.
Ngay cả Đổng Tú Lan cũng chạy đến nhà họ Cố hỏi hai lần.
Cố Vân Đông rất cạn lời, cho dù qua được huyện thí, cũng chưa phải là tú tài, phía sau còn có phủ thí, viện thí nữa, qua hết mới được coi là tú tài.
Thời gian trôi thật nhanh, năm ngày thoáng qua.
Sáng sớm hôm đó, cả nhà họ Cố đều đã thức dậy.
Tuy rằng ai cũng cảm thấy qua huyện thí không thành vấn đề, nhưng sự căng thẳng này, vẫn không thể nào đè nén được.
Vẫn là cả gia đình, ngồi xe ngựa đi đến huyện thành.
Những người dân trong thôn Vĩnh Phúc chậm một bước, lúc đến nơi thì nhà họ Cố đã đi rồi.
Cố Vân Đông hai ngày trước đã đặt chỗ ở một tửu lầu gần huyện nha, lúc này còn sớm, chưa công bố kết quả nhanh như vậy, cả nhóm liền vào tửu lầu, ngồi ở một vị trí trên lầu hai nhìn ra đường.
Không bao lâu, Tần Văn Tranh và Dịch Tuấn Khôn cũng đến.
Tửu lầu nhanh chóng ngồi đầy người, Cố Vân Đông gọi vài món, vừa ăn vừa chờ.
Chẳng mấy chốc, trên đường phố cũng đã đứng đầy người, phía dưới vô cùng náo nhiệt, đều đang thảo luận về những người có khả năng đỗ.
Tần Văn Tranh cũng đang nói, "Lần này huyện thí chỉ lấy 50 người, huyện thành vẫn có không ít học sinh tài năng, như Thạch Hiểu, Dư Hoành Tài của thư viện Đông Nghĩa đều rất có khả năng đỗ. Có điều hai con học thức vững chắc, ta cũng không lo lắng. Chỉ không biết xếp hạng thứ mấy mà thôi."
Cố Đại Giang thường ngày đều học ở phủ thành, học sinh ở huyện thành ông quen không nhiều.
Nhưng những học sinh ở huyện thành này, thường xuyên tổ chức thi hội, văn hội gì đó, nên cũng có một số người văn hay chữ tốt nổi bật lên.
Lần huyện thí này, những người đó đều là ứng cử viên hàng đầu.
Chẳng mấy chốc, đã đến giữa giờ Tỵ, Cố Vân Đông và mọi người vừa định đứng dậy đi về phía nha môn xem, bên tai đã nghe thấy tiếng trống kèn.
Những người đang chờ trong tửu lầu ào ào đứng dậy.
"Công bố kết quả rồi, công bố rồi, mau, xuống xem."
Loảng xoảng một trận, có không ít người đã lao xuống lầu.
Nhưng lúc này dưới đường phố cũng toàn là người, dù có đi xuống cũng không chen qua được.
Ngày mai cập nhật có thể sẽ tương đối muộn.