"Đây... đây là cái gì vậy? Vừa nhìn đã biết là giả rồi." Diệp Hạo Dương không thể tin nổi khi nhìn những tin tức lá cải được in ra. Chuyện nào chuyện nấy được viết có đầu có đuôi cứ như thật, nào là " người thân tiết lộ", "tin tức nội bộ tập đoàn", "bí mật văn phòng", vừa nhìn đã biết toàn là bịa đặt!
Diệp Tri Dật lại ném một tập tài liệu khác đến trước mặt cậu: "Vậy cậu thấy, cái này là thật hay giả?"
《Thiếu gia nhà họ Diệp hạ cánh xuống sân bay Ninh Thành, một thân hàng hiệu cao cấp, tỏa nắng rạng ngời, đúng chuẩn chàng trai soái khí》
《Tạo hình thảm đỏ của Diệp Hạo Dương, thiếu gia nhà giàu đích thực!》
《Ngôi sao đang nổi Diệp Hạo Dương xuất hiện tại viện dưỡng lão, mang đến những màn trình diễn đặc sắc trong tiếng reo hò của các cụ!》
Tập tài liệu này toàn là những tin tức khen ngợi cậu. Mặc dù Diệp Hạo Dương luôn tự cao, vô cùng tự tin về bản thân, nhưng cậu cũng không dám nói những lời lẽ tâng bốc trong này là sự thật.
Diệp Tri Dật nhìn cậu thật sâu: "Trên cái thế giới ồn ào này, cái gì là thật?"
"Tập tài liệu thứ nhất, là những tin tức mà phòng PR của tập đoàn đã gỡ xuống cho cậu."
"Tập tài liệu thứ hai, là những tin tức mà phòng PR của tập đoàn đã lan truyền trên toàn mạng cho cậu."
"Số tiền cậu kiếm về cho công ty mỗi năm, còn xa mới bằng số tiền công ty đầu tư và tiêu tốn cho cậu. Cậu ra mắt được bốn năm, tôi cũng đã bù lỗ cho cậu bốn năm rồi."
Diệp Hạo Dương đột ngột ngẩng đầu: "Không thể nào! Em có bao nhiêu hợp đồng đại diện, bao nhiêu quảng cáo! Năm ngoái còn nói em là nghệ sĩ hái ra tiền nhất trên mạng mà."
"Vì danh tiếng của cậu, các hợp đồng đại diện của cậu hoặc là ký với đối tác của tập đoàn, hoặc là của công ty con thuộc tập đoàn. Toàn là tiền nhà mình bỏ ra để cậu kiếm, cậu không hái ra tiền thì ai hái ra tiền?"
Diệp Tri Dật khẽ cười hỏi lại. Cả khuôn mặt Diệp Hạo Dương đỏ bừng, không nói được lời nào.
"Tóm lại, điều tôi muốn nói với cậu hôm nay là, sau này dù là tập đoàn hay công ty cũng sẽ không dọn dẹp bất cứ mớ hỗn độn nào cho cậu nữa."
"Nếu cậu ở lại giới giải trí, từ hôm nay trở đi, xếp hạng nghệ sĩ của cậu sẽ bị hạ xuống, cậu sẽ phải qua kỳ kiểm tra hàng tháng như các nghệ sĩ khác của công ty giải trí. Đạt đến tiêu chuẩn nào thì sẽ nhận được đãi ngộ tương xứng."
"Tư cách là nghệ sĩ duy nhất được phòng PR của tập đoàn Gia Diệp phục vụ, đãi ngộ đặc biệt này của cậu cũng sẽ bị hủy bỏ. Sau này mọi việc sẽ do công ty giải trí phụ trách, đãi ngộ ngang bằng với các nghệ sĩ khác. Năng lực tới đâu, hưởng tới đó, sẽ không còn bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào chỉ vì cậu là người nhà họ Diệp."
Môi Diệp Hạo Dương mấp máy, lẩm bẩm, nhưng không thốt ra được câu nào.
Cậu biết anh cả nói đều đúng, đều có lý, nhưng cậu chỉ không hiểu, không nghĩ ra được, tại sao anh cả đột nhiên lại đối xử với cậu như vậy?
Đúng, cậu đã dùng tài nguyên của tập đoàn, của công ty, anh cả đã phải bù lỗ. Nhưng mà... nhưng mà họ không phải là anh em sao? Không phải người một nhà sao? Tại sao anh cả đột nhiên lại tính toán chi li như vậy?
"Hoặc là, cậu có thể rời khỏi giới giải trí. Đi học cũng được, đi ăn chơi đàn đúm với bạn bè cũng được, gia đình sẽ không để cậu thiếu thốn." Diệp Tri Dật nói thêm một câu.
Diệp Hạo Dương nghe xong lời này liền biến sắc: "Em không, em chấp nhận. Em muốn ca hát, muốn đóng phim. Điều kiện của anh em chấp nhận. Chẳng phải là giống như những người khác thôi sao, em cũng đâu có nói là em cần gia đình. Người khác làm được thế nào, em cũng có thể làm được y như vậy!"
Cậu gân cổ đối mặt với anh cả, giống như một con lừa nhỏ cứng đầu cứng cổ, không chịu khuất phục.
Diệp Tri Dật gật đầu: "Cậu là người lớn rồi, tự mình quyết định là được."
Diệp Hạo Dương quay người đi rầm rầm lên lầu về phòng, không thèm nhìn Diệp Tri Dật lấy một cái, chỉ còn lại bố mẹ và ông nội, những người không hề xen vào một lời nào trong suốt cuộc đối đầu của hai anh em.
"Tiểu Dật... công ty, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Bố Diệp cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người con trai cả, e dè mở lời.
Nhà họ Diệp chỉ có hai đứa con. Con cả từ nhỏ lớn lên cùng ông nội nên không quá thân thiết với bố mẹ, sự kính trọng nhiều hơn là gần gũi. Con trai út từ nhỏ được nuôi nấng bên cạnh nên rất được cưng chiều.
Con cả và con út tuy chỉ cách nhau 6 tuổi, nhưng lại như cách cả một thế hệ. Diệp Tri Dật chín chắn, còn Diệp Hạo Dương vẫn luôn là một đứa trẻ không chịu lớn.
Tự nhận năng lực có hạn, chỉ có thể giữ gìn cơ nghiệp, bố mẹ Diệp đã sớm rút khỏi công ty sau khi Diệp Tri Dật bộc lộ tài năng, trở thành những linh vật không thực quyền. Họ giao công ty cho người con cả tài năng xuất chúng, còn dành nhiều sự quan tâm hơn cho cậu con út.
Bố mẹ Diệp cũng có chút hoang mang, không biết con cả có làm quá lên không. Công ty có lỗ nhiều đến vậy sao?
"Cái này... chuyện của Hạo Dương vẫn nên để ý một chút. Công ty cũng không đến mức lỗ nhiều như vậy chứ." Bố Diệp lẩm bẩm.
Diệp Tri Dật đẩy gọng kính mạ vàng, khiêm tốn hỏi:
"Vậy ý của bố là, cậu bé to xác nhà chúng ta rất cao quý, không giống những người khác, nên tập đoàn phải tiếp tục chùi m.ô.n.g thay tã cho cậu bé to xác 22 tuổi này sao?"
Bố mẹ Diệp im bặt, không biết hôm nay con cả bực bội vì chuyện gì.
"Được rồi, thằng nhóc Hạo Dương này cần phải được dạy dỗ lại. Bị các người nuôi nấng từ trong nhung lụa, thật sự tưởng mình là thái tử, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện."
Ông cụ Diệp gõ cây gậy, liếc bố mẹ Diệp vài cái, rồi lại liếc trộm Diệp Tri Dật một cái.
"Bộ xương già này của tôi cũng gần đất xa trời rồi. Các người làm cha làm mẹ không nỡ dạy dỗ, nó 22 tuổi rồi, cây đã mọc lệch. Anh nó quan tâm một chút, các người xen vào làm gì."
"Ông nội, bố, mẹ, con lên lầu trước." Diệp Tri Dật gật đầu với người nhà rồi đứng dậy lên lầu.
Trong thư phòng, Diệp Tri Dật nhìn tập văn kiện trên bàn mà mãi không thể tập trung đặt bút.
Anh dùng một tay nới lỏng cúc áo sơ mi, cà vạt buông thõng, không còn vẻ căng thẳng như ở phòng khách. Anh tháo gọng kính mạ vàng xuống, dựa vào ghế làm việc, bàn tay với những khớp xương rõ ràng che đi vầng trán, tóc mái lấm tấm mồ hôi, không còn vẻ lạnh lùng, tự phụ thường ngày trong mắt mọi người.
"Lần thứ chín..."
"Ha..."
Không biết là đang tự giễu điều gì, Diệp Tri Dật mở điện thoại, tìm ra video duy nhất được lưu trên máy rồi nhấn phát.
Nhìn cô gái trong trẻo như gió mát trăng thanh trong video, ánh mắt Diệp Tri Dật hơi ngưng lại: "Biến số..."
* Lưu Lị Lị nhân lúc có men rượu, cộng với nội dung xem được từ chương trình "Gặp Gỡ Thời Xưa" tối nay, cảm thấy linh cảm tuôn trào như suối, nhanh chóng dựng xong video, ghép thêm văn án và âm nhạc.