【Hu hu hu, đó là chiếc MP3 nhỏ chứa bản song ca của thầy Trì và chị dâu mà. Chị dâu đã viết trong nhật ký, thầy Trì tối nào trước khi đi ngủ cũng phải nghe một lần.】
【Tổ chương trình có thể nương tay một chút không ạ? Vật cũ bầu bạn mỗi tối trước khi vào giấc ngủ, đêm nay không có nó, chị dâu lại không ở bên cạnh, thầy Trì chắc chắn sẽ không ngủ được đâu.】
Các fan của Trì Nguyên ra sức phổ cập kiến thức, những lời lẽ này khiến các cư dân mạng khác xem mà thấy ngơ ngác. Này, nộp đồ điện tử và đồ ăn là quy định của chương trình mà? Anh đã đến làm khách mời, lại còn thay thế Cố Tồn Sơn, không lẽ nào lại không biết luật chơi của tổ chương trình sao?
Sau khi nộp đồ xong, Lạc Thu vẫn kéo vali đi tuốt ở phía trước. Biết rằng từ cổng làng đi vào còn một đoạn đường dài, lại có dốc lên, năm vị khách mời đều đã giảm bớt đồ đạc, đổi sang vali nhỏ hơn một cỡ. Chỉ có Trì Nguyên một mình kéo chiếc vali khổng lồ đi ở cuối cùng.
Con đường làng giờ đây cây cối càng thêm um tùm, so với lần trước đến thì màu xanh đã sâu hơn, đậm hơn, trông rất dịu mắt.
Mộc Uyển hít một hơi thật sâu: "Càng ngày em càng cảm thấy đến với chương trình của chúng ta là đúng đắn. Nửa tháng đến ở hai ngày, hít thở không khí trong lành, ngắm cảnh núi non, thật vui vẻ thoải mái."
Từ sau khi quay xong tuần trước, mấy vị khách mời đều đã có ý thức tăng cường rèn luyện. Đoạn đường từ cổng làng đến sân nhỏ Nhật Quang chỉ làm họ hơi đổ mồ hôi, duy chỉ có Trì Nguyên bị tụt lại phía sau.
Khi các khách mời đã vào hết trong sân, không biết từ lúc nào Đội trưởng Trương đã thay một bộ đồ lao động, đầu đội chiếc mũ rơm quen thuộc.
"Tốt, chào mừng các đồng chí trở lại xã Hồng Tinh, thôn Nam Sơn. Đồng chí mới cũng đã chào mừng rồi. Hôm nay chúng ta thời gian có hạn, nhiệm vụ nặng nề, vào thẳng vấn đề chính luôn!"
Đội trưởng Trương vỗ tay một cái, một chú gà trống oai vệ, hiên ngang xuất hiện trước mắt sáu vị khách mời.
"Các đồng chí, mười ngày các đồng chí rời khỏi sân nhỏ Nhật Quang, đồng chí gà trống Đỏ Thẫm đã kiên định hoàn thành nhiệm vụ canh nhà. Là một thành viên trong gia đình chúng ta, lẽ nào các đồng chí không nên khen ngợi vệ sĩ canh nhà của chúng ta một chút sao?"
Đội trưởng Trương nói năng đĩnh đạc, một thân chính khí, chỉ thiếu điều lấy một bông hoa đỏ to cài lên cho Đỏ Thẫm nữa thôi.
"Vậy phải khen ngợi thế nào ạ?" Lạc Thu lên tiếng đầu tiên. Lời lẽ của ông Trương càng trịnh trọng, càng nhập vai, chứng tỏ ông ta đang tỉ mỉ bày trò, không biết đã chuẩn bị cái gì cho các khách mời.
"Khụ khụ," Lão Trương hắng giọng.
"Là một thành viên của sân nhỏ Nhật Quang, các đồng chí phải phụ trách nhu cầu sinh hoạt của Đỏ Thẫm, từ ăn uống, ngủ nghỉ, chuẩn bị chuồng gà, thức ăn cho gà, đồ chơi, dọn dẹp phòng ở kịp thời. Thêm nữa, cuộc sống một mình của nó có hơi cô đơn, cần phải tìm thêm vài người bạn đồng hành."
Nghe xong lời ông Trương, Lạc Thu nhướng mày. Công việc này có vẻ đơn giản đến bất ngờ. Chẳng phải chỉ là dựng chuồng gà, chuẩn bị thức ăn, thuận tiện bắt thêm vài con gà sao? Lão Trương đang cố tình nương tay, hay là có âm mưu khác?
Diệp Hạo Dương đang định mở miệng thì nghe lão Trương đổi giọng: "Tuy nhiên, vì các bạn của Đỏ Thẫm tương đối tự do, chủ của chúng nuôi thả rông ở trại gà Nam Sơn, những người bạn mà Đỏ Thẫm tự mình lựa chọn trên chân đều có đánh dấu, yêu cầu các đồng chí phải bắt về."
Tào Kim mặt biến sắc: "Bắt gà trên núi? Bắt mấy con?"
Không giống các khách mời khác, Tào Kim là người lớn lên ở nông thôn chính hiệu. Nghe lão Trương miêu tả như vậy là cậu thấy không ổn rồi, trại gà bình thường... khác xa với trại gà trên núi.
Đội trưởng Trương giơ một bàn tay lên: "Không nhiều không ít, vừa đúng năm con! Cộng thêm Đỏ Thẫm thì sáu người các vị có thể mỗi người nhận nuôi một con."
Sau đó, ông Trương tiếp tục vỗ tay: "Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta sẽ áp dụng hình thức tự ứng cử. Dựng chuồng gà cần hai người, tiêu chuẩn là 10 điểm công. Chuẩn bị thức ăn cho gà cần một người, 10 điểm công. Đón các bạn nhỏ về cho Đỏ Thẫm cần ba người, mỗi con gà bắt được sẽ được 10 điểm công."
Khách mời mới Trì Nguyên lúc này vẻ mặt tự tin gật đầu: "Vậy thì cũng được. Năm con thôi, bắt xong về nhanh ấy mà."
"Dịp Tết về quê cùng bà xã, hai phút tôi bắt được ba con gà rồi."
Lạc Thu khẽ nhướng mày, không nói gì, thầm nghĩ về quy tắc của lão Trương. Nhiệm vụ hôm nay của tổ chương trình đúng là có ý đồ hiểm ác: hai người dựng chuồng gà, một người thái rau cho gà rõ ràng là các nhiệm vụ chắc điểm, còn ba người bắt gà còn lại thì phải cạnh tranh với nhau.
【A a a, thầy Trì lợi hại quá, ổn rồi, bắt gà cứ giao cho thầy Trì nhà chúng ta, 50 điểm chắc trong tay!】
【Có năm con gà thôi mà, chuyện nhỏ. Thầy Trì nhà chúng ta là người từng g.i.ế.c gà đó.】
Tào Kim suy nghĩ một lúc, vẫn muốn để lại các nhiệm vụ chắc điểm cho các khách mời nữ. Cậu lên tiếng trước: "Bắt gà tương đối mệt, tốn nhiều thể lực, cứ giao cho ba anh em chúng tôi đi."
Diệp Hạo Dương gật đầu đồng ý: " Tôi cũng có thể bắt gà. Chưa bắt bao giờ, vừa hay thử một lần."
Trì Nguyên đang định mở miệng thì Lạc Thu giơ tay ra hiệu: " Tôi đi bắt gà. Năm con gà cần chuồng rất lớn, anh Kim Tử, các anh trai giữ lại một người giúp dựng chuồng gà đi ạ."
【? Chị đại, chị làm gì vậy? Cái này cũng muốn so kè với đàn ông sao? Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ sói à!】
【Lạc Thu da mỏng thịt mềm thế kia, nhỡ bị gà mổ một cái là bị thương đó. Sao cứ việc nhẹ nhàng không làm, cứ phải đi bắt gà vậy?】
【Lạc Thu thế này cũng là có ý tốt mà. Không thể sau này việc nặng gì cũng để khách mời nam chịu thiệt được. Dựng chuồng gà đúng là Anna và Mộc Uyển cũng không biết làm thế nào, cần có người làm việc nặng. Bắt gà còn phải xem thân thủ có linh hoạt không nữa.】
Mười phút sau, sau khi thương lượng xong, các khách mời thay đồ rồi chia làm hai ngả. Lạc Thu, Diệp Hạo Dương và Trì Nguyên lên núi bắt gà. Anna tuần trước vừa học được cách thái rau cho gà nên phụ trách công việc này. Mộc Uyển và Tào Kim nghiên cứu cách dựng một cái chuồng gà.
Tuy nói là chia làm hai ngả, nhưng máy quay vẫn chia thành nhiều khung hình. Ba người ở lại sân nhỏ Nhật Quang còn đỡ, đội quay phim cũng không quá mệt. Các nhân viên quay phim chuẩn bị lên núi thì bám sát theo sau khách mời, sợ lơ là một cái là người chạy mất, không đuổi kịp.
Nhân viên tổ chương trình dẫn đường lên núi. Lạc Thu sải bước đi ở phía trước, Diệp Hạo Dương đi ở giữa, còn Trì Nguyên thì lại tụt ở phía sau.
Diệp Hạo Dương bị kẹp giữa hai người có chút không biết phải làm sao. Kỳ trước bị Lạc Thu chỉ thẳng mặt mắng, thậm chí vì cô mà bị anh cả nổi giận, cậu đã nghiêm túc nghĩ lại những lời anh cả nói rất có lý. Nếu... nếu cậu hoàn toàn quên đi chuyện của Lạc Thu với anh Thẩm và chị Tình Nhi, thì cậu đối với Lạc Thu cũng không có ý kiến gì.