Quẻ bói kỳ lạ đó không lâu sau đã có lời giải.
Gia đình ba người nhà họ Từ không mang theo nhiều đồ đạc. Ông Từ gánh một cái bao lớn, bên trong đựng đủ thứ đồ thượng vàng hạ cám của cả nhà. Từ Hâm thì mang theo một túi đồ câu, nhưng thực chất bên trong lại giấu d.a.o và thuốc diệt cỏ. Còn bà Từ…
Bà Từ liếc nhìn ngôi làng với vẻ mặt ghét bỏ và mất kiên nhẫn.
“Cái nơi khỉ ho cò gáy này, nếu không phải vì con, Tiểu Hâm, thì mẹ còn lâu mới quay lại. Nhìn cái cây dâu tằm kia kìa, mọc cả ra đường mà cũng không ai thèm dọn dẹp…”
Bà Từ nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt, lẩm bẩm suốt cả quãng đường. Khi đến gần đầu làng, bà ta bỗng im bặt như bị ai bóp nghẹt cổ họng. Đứng từ đầu làng nhìn ra xung quanh, những cánh đồng bao quanh thôn giờ đây đã thay đổi hoàn toàn.
Ngoài một phần đất các nhà giữ lại để trồng lương thực, những khu đất khác đều đã được trồng rau củ.
Nhân viên kỹ thuật do Tiêu Phượng Vân cử đến cũng rất tận tâm, đã giúp dân làng quy hoạch quy mô và chủng loại rau trồng. Mặc dù bây giờ đang là mùa rau quả, nhưng làng Liên Hoa dù sao cũng là một thôn miền núi phía Bắc. Đến mùa đông tuyết lớn, đường sá tuy vẫn đi lại được nhưng việc trồng rau sẽ khó khăn hơn.
Vì vậy, nhân viên kỹ thuật đã đề nghị mọi người dựng nhà kính trên một nửa diện tích đất, nửa còn lại có thể quy hoạch trồng thêm cây gì đó vào mùa thu để tăng thu nhập.
Mấy tháng trôi qua, những nhà kính xung quanh làng Liên Hoa gần như đã hoàn thành. Bây giờ đứng ở đầu làng, có thể thấy cả một vùng trắng xóa của những dãy nhà kính, bên cạnh là các giàn rau củ quả trĩu trịt.
Lần đầu tiên trong lòng Từ Hâm có chút hối hận. Tại sao lúc trước mình lại nhất quyết phải đón hai ông bà già phiền phức đó lên thành phố làm gì? Nếu cứ ở lại làng Liên Hoa, đợi đến lúc xác nhận quyền sử dụng đất, nhà họ chẳng phải cũng được chia vài mẫu đất hay sao?
Chỉ cần nhìn sự sầm uất của làng Liên Hoa hiện tại, cho thuê đất thôi cũng có thể kiếm được không ít. Hoặc là, anh ta tự trồng rau rồi mang lên thành phố bán, chẳng phải sẽ kiếm được nhiều hơn bán cho Huệ Hòa sao?
Trong lúc Từ Hâm còn đang ảo tưởng về những lợi ích nếu nhà mình không dọn đi, thì bà Từ đã tái phát bệnh cũ. Không biết vườn dưa chuột nhà ai trồng gần ven đường, bà Từ nhận ra đây là đất của bà Hồng trong làng.
Làng Liên Hoa chỉ có duy nhất bà Hồng là hộ chính sách. Trước đây trong làng từng đề nghị các nhà thay phiên nhau giúp bà Hồng tưới ruộng, phun thuốc, lần đó ngoài nhà họ Từ ra thì ai cũng đồng ý. Bà Từ cực kỳ ngứa mắt bà Hồng, một bà già sắp c.h.ế.t chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác, vậy mà lúc nào cũng tươi cười hớn hở, không biết vui cái nỗi gì!
Bà Từ nhân lúc xung quanh không có ai, lén lút lẻn vào ruộng rau, vươn tay vặt dưa chuột. Có những quả còn chưa lớn, chỉ nhỏ bằng ngón tay út, bà ta cũng không tha. Vặt xong liền hằn học ném xuống đất…
Từ Hâm mặt mày bực bội: “Đi nhanh lên, đến lúc nào rồi mà bà còn có tâm trí làm mấy trò này!”
Họ quay về là để gây khó dễ cho Lâm Du, chứ không phải để gây xung đột với những người khác trong làng. So với việc kiếm ba cọc ba đồng từ dân làng, Lâm Du mới là miếng mồi béo bở!
Bà Từ hăng hái vặt trụi một giàn dưa, đang định chuyển sang giàn khác thì nghe một tiếng quát lớn!
“Làm gì đó!”
Tiếng quát này khiến bà Từ giật mình suýt ngã, vừa đứng vững lại được đã đau đớn kêu “ai ui” một tiếng. Bà ta bị trẹo chân rồi!
Từ Hâm bị tiếng quát làm cho giật mình, vội vàng đeo lên bộ mặt giả tạo. Thấy bà Từ đau đến không đứng vững nổi, anh ta cứ ngỡ bà già cố ý, liền vội nhảy qua mương nước vào ruộng, đỡ lấy bà ta rồi quay sang người vừa đến với vẻ mặt phẫn nộ.
“Anh là ai, xem anh dọa mẹ tôi này!”
Bà Từ cứ “ai da ai ui”, chân đau đến mức không còn tâm trí đâu mà phối hợp với con trai.
Người đến là một thanh niên đeo kính. Vừa rồi anh ta ở trong ruộng ngô phía sau giàn dưa, bị tán lá xanh che khuất nên gia đình họ Từ mới tưởng xung quanh không có ai.
Từ Hâm nhìn chằm chằm người nọ, thật sự không nhận ra đây là ai trong làng. Nhưng không nhận ra là ai cũng không ảnh hưởng đến việc Từ Hâm gây sự.
Chàng thanh niên đẩy gọng kính, giọng nói điềm tĩnh: “ Tôi là kỹ thuật viên của siêu thị tươi sống Huệ Hòa cử đến, tên là Quý Thanh Thư. Các người vừa động vào giàn dưa chuột, đó là ruộng thí nghiệm của Huệ Hòa chúng tôi.”
Bà Từ đau đến mắt cũng không mở nổi, vẫn cố gân cổ lên cãi: “Thí nghiệm cái gì! Đây rõ ràng là đất của bà Hồng trong làng…”
Quý Thanh Thư: “ Đúng là đất của bà Hồng, nhưng công ty chúng tôi đã thuê lại của bà để làm ruộng thực nghiệm sản phẩm mới.”
Huệ Hòa cử anh đến đây chính là để thử nghiệm xem một số loại rau củ không phổ biến ở địa phương có thể trồng được ở làng Liên Hoa không. Đã là thực nghiệm thì phải thuê một mảnh đất riêng, không thể dùng đất trồng rau chính thức của dân làng. Bà Hồng tuổi đã cao, bây giờ chỉ nuôi gà đã chiếm hết phần lớn sức lực, thật sự không còn hơi sức trồng rau. Vì vậy, Huệ Hòa đã thuê lại mảnh đất của bà theo giá hằng năm, trồng các loại rau mới hoặc thử nghiệm các giống mới từ viện nông học địa phương.
Loạt dưa chuột mà bà Từ vừa vặt trụi chính là một giống mới được gieo trồng gần đây. Nghe nói dưa chuột trồng ra tuy không lớn nhưng vị lại rất ngon.
Quý Thanh Thư nói rõ ràng, ý là muốn truy cứu trách nhiệm của gia đình họ Từ.
Sắc mặt Từ Hâm đen lại. Vừa rồi anh ta không kịp ngăn, bà Từ đã lanh mồm lanh miệng nói ra mình biết đây là đất của ai, khiến cho anh ta vốn định lấp l.i.ế.m rằng người già nhất thời hồ đồ cũng không còn lý do.
Ông Từ quan sát toàn bộ sự việc, tìm đúng thời cơ liền phụ họa cho con trai, nhưng cách của ông ta là hoàn toàn ăn vạ chối cãi.
“Ai nói đống dưa chuột này là chúng tôi hái? Chúng tôi vừa đi đến đây đã thấy thế rồi, không liên quan gì đến chúng tôi cả!”
Quý Thanh Thư nhìn cả nhà vô lại này, lắc đầu chỉ vào cột điện bên cạnh: “Chúng tôi có camera theo dõi.”
Gia đình họ Từ: …
Quý Thanh Thư lại đẩy gọng kính. Đây là lần trước Tiêu Phượng Vân đến đã bảo họ lắp, nói là lo làng Liên Hoa ngày càng kiếm được tiền sẽ bị các làng bên cạnh ghen ghét, để tránh có hành vi trả thù, nên sớm phòng bị.
Gia đình họ Từ cũng thật xui xẻo, vừa hay là nhóm đầu tiên bị bắt tại trận.
Từ Hâm mặt mày sa sầm. Ông Từ vừa thấy không ổn, đang định lăn ra đất ăn vạ thì bị Từ Hâm giữ lại.
“Được rồi, công ty các người thống kê xem bao nhiêu tiền, chúng tôi đền là được chứ gì.”
Dưa chuột thì đáng bao nhiêu tiền? Mấu chốt bây giờ không phải là cãi nhau với kỹ thuật viên của Huệ Hòa. Nếu thật sự làm to chuyện, nhà mình mà đối đầu với công ty lớn như siêu thị tươi sống Huệ Hòa thì e là cũng chẳng chiếm được lợi thế gì.
Quý Thanh Thư nhìn chằm chằm anh ta một lúc rồi mới chậm rãi gật đầu: “Vậy tôi sẽ báo cáo lại với công ty, ngày mai sẽ tìm anh đòi tiền.”
Từ Hâm “ừ” một tiếng, kéo theo ông Từ đang không tình nguyện và bà Từ đang kêu la ai oán rời đi ngay lập tức.
Vừa khuất tầm mắt của Quý Thanh Thư, Từ Hâm liền hung hăng cảnh cáo cha mẹ: “Không được gây chuyện nữa! Lần này chúng ta quay về là nhắm vào Lâm Du, đừng có làm ba cái trò vớ vẩn nữa!”
Anh ta chỉ mong lần này quay về không ai biết, càng ít người biết thì càng ít người để ý đến anh ta.
Ông Từ và bà Từ thấy con trai nổi giận thật, cũng liền luôn miệng đồng ý.
Họ không ngờ rằng mình vừa đi, Quý Thanh Thư đã đăng một tấm ảnh chụp bóng lưng ba người họ lên nhóm của làng.
“Quý Thanh Thư: Các cô chú anh chị em ơi~ Mọi người có nhận ra ba người này không ạ? Họ đáng sợ quá~ Vừa đến đầu làng đã vặt trụi hết ruộng dưa chuột Đại Vương thực nghiệm của em rồi o(╥﹏╥)o”