“Du Du, thật sự cảm ơn em nhiều lắm.”
La Tĩnh hạ quyết tâm phải làm việc thật tốt, chủ động hỏi thăm về cơ cấu và tình hình cơ bản của công ty Lâm Du.
Lâm Du cười gượng: “Cái này không vội…”
La Tĩnh kiên quyết: “Ngày mai tìm được nhà trẻ cho Tâm Tâm là tôi có thể bắt đầu được rồi. Có việc gì cần làm toi có thể chuẩn bị trước.”
Lâm Du: “… Vậy cũng được ạ.”
Cô lấy từ trong túi ra một tập tài liệu mỏng: “Đây ạ, chỉ có chừng này thôi.”
La Tĩnh nhận lấy, bên trong có giấy đăng ký kinh doanh của công ty…
“Còn gì nữa không?”
Lâm Du lí nhí: “Hết, hết rồi ạ.”
La Tĩnh: …
Thôi được, một công việc bắt đầu từ con số không, cũng rất hợp với cuộc đời làm lại từ đầu của cô.
Lâm Du và Diêu Tửu đi xe ba gác về làng Liên Hoa, trên đường đi ríu rít bàn luận xem nên mua xe gì.
Lâm Du nghĩ chỉ cần mua một chiếc xe bình thường là được, đường quốc lộ miền núi dù sao cũng có chút nguy hiểm, tìm một tài xế giỏi mới là điều quan trọng.
Diêu Tửu: “Vậy mua một chiếc Wuling Hongguang nhé?”
Lâm Du: “… Hai chiếc đi. Ít nhất phải đủ chỗ cho mọi người, không thì sau này xuống núi làm team building lại không đủ chỗ ngồi.”
Diêu Tửu: “Haizz.”
Lâm Du: “Cậu dài cái gì, coi thường ‘thần xe’ Wuling của chúng ta à?”
Diêu Tửu: “Tớ đang cảm thán cậu sắp trở thành người đầu tiên trong làng mua xe, sao không hoành tráng một chút, mua một chiếc Mini đi!”
Lâm Du: “… Em lạy chị, Mini ngồi được mấy người chứ.”
“Vậy cậu thể sơn chiếc Wuling thành màu hồng không? Tớ chỉ muốn một chiếc xe màu hồng thôi.”
“Không được.”
…
Hai người đang ríu rít bàn chuyện xe cộ thì đến đầu làng, phát hiện có một chiếc Wuling đang đỗ ở đó. Sự trùng hợp định mệnh này càng khiến Lâm Du quyết tâm phải mua Wuling, đồng thời cũng tò mò không biết chủ nhân của chiếc xe này là ai.
“Làng mình có ai có xe đâu nhỉ, xe của Huệ Hòa cũng không thể đến vào giờ này.”
Vào làng, Lâm Du liền hỏi thăm, lúc này mới biết người đến là chồng của Diêu Vân.
Một người trong làng tức giận nói: “Chiều nay đã đến rồi, cũng không báo cho Diêu Vân một tiếng, cứ thế đến tìm vợ chồng bác Xuân Linh để nói chuyện ly hôn.”
Đúng là chuyện chưa từng nghe thấy, nhà ai ly hôn mà chẳng phải vợ chồng tự bàn bạc, sao chồng Diêu Vân lại đi tìm thẳng nhà vợ để nói chuyện.
Lâm Du: “Vậy chị Diêu Vân bây giờ đâu rồi ạ?”
“Diêu Vân vừa mới đến.”
Lâm Du và Diêu Tửu không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến nhà Diêu Vân. Lúc này, nhà họ Diêu đã đông kín trong ngoài ba lớp, người làng vây quanh một vòng, nhưng phần lớn không phải để hóng chuyện, mà là đến để khinh bỉ chồng Diêu Vân.
Chồng Diêu Vân lại ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc thắng.
Bác Xuân Linh tức đến tay run run. Bác từng nghĩ đến chuyện con gái ly hôn, nhưng không ngờ lại là con rể chủ động đến tận nhà đề nghị.
Cũng không phải bác Xuân Linh tự cao, nhưng từ lúc thay đổi, ai có thể nói con gái bà không tiến bộ? Vừa có năng lực lại chăm chỉ, sự nghiệp ở nhà trẻ ngày càng phát triển, con cái cũng dạy dỗ tốt, cháu ngoại cũng không còn nghịch ngợm như trước. Ở đây không có chút công lao nào của con rể, hắn lấy đâu ra mặt mũi mà dám đến đòi ly hôn? Lời nào nói ra cũng là hạ thấp người khác?
Diêu Vân đỡ lấy mẹ, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào chồng.
Chồng Diêu Vân giật giật cánh tay, nói ra những lời vô sỉ: “Chúng ta ly hôn, nhà và đất ở thị trấn cô không có phần, con trai cũng phải về nhà chúng ta. Ngày nào cô cũng đưa con đến nhà trẻ, phòng bị nhà chúng tôi như phòng trộm, tôi chịu đủ rồi. Ly hôn sớm ngày nào tốt ngày đó. À đúng rồi, cô phải chu cấp tiền nuôi con đấy nhé, pháp luật quy định, bên không có quyền nuôi con phải chu cấp…”
Ý tứ của những lời này là muốn Diêu Vân ra đi tay trắng, đến cả con cũng không cho cô.
Bố Diêu Vân lần đầu tiên nổi giận, vớ lấy cây chổi định đánh người: “Mày cút ngay cho tao, mày là cái thá gì mà đòi hỏi hay thế! Nuôi con lớn từng này mày đến hái quả ngọt không tính, còn định để con gái tao ra đi tay trắng, mày không biết xấu hổ thì mẹ mày cũng không biết xấu hổ à, cả nhà mày có biết thế nào là vô liêm sỉ không!”
Chồng Diêu Vân né tránh cú vụt của bố vợ, còn cãi cố: “Là do con gái ông nhàm chán quá, tôi cho cô ta ly hôn đã là không phụ cô ta rồi. Nhà cửa đất đai của nhà tôi thì liên quan gì đến cô ta, với lại con trai là gốc rễ của nhà tôi, tôi không đời nào giao nó cho cô ta!”
Những người xung quanh bị thái độ của gã này làm cho tức điên, ai nấy đều chỉ vào mặt hắn mà mắng.
“Đồ khốn nạn, tôi đã nói rồi, Tiểu Vân trước kia chưa lấy chồng là một cô gái tốt, mấy năm trước chính là bị thằng này làm cho hư đi. Đúng là đồ tính toán, cái gì cũng dám nghĩ.”
“Dựa vào đâu mà con cho nó, người ta làm mẹ cực khổ sinh con nuôi con, nó là cái thá gì mà có mặt mũi đòi nuôi con.”
“Nếu đây là thanh niên làng mình, giờ này đã bị đánh gãy chân rồi!”
…
Chồng Diêu Vân vốn lái xe đến để khoe khoang, cũng là để dằn mặt gia đình nhà vợ hám lợi. Trong mắt hắn, đó là “ngày xưa các người coi thường ta, bây giờ ta khiến các người không với tới nổi”. Hắn vốn định xem cảnh nhà vợ cầu xin mình đừng ly hôn. Chờ đến khi đối phương cầu xin, hắn sẽ tỏ ra kiên quyết muốn ly, để hả hê một phen.
Nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại không giống như hắn tưởng tượng?
Bên kia, Diêu Vân đã sắp xếp lại suy nghĩ, ngăn người cha đang nổi giận của mình lại, trầm giọng hỏi: “Anh muốn ly hôn, được thôi.”
Chồng Diêu Vân trong lòng mừng thầm.
Diêu Vân: “Hộ khẩu của tôi vẫn còn ở nhà anh, lần này tiền đền bù giải tỏa đất chia cho tôi một nửa cũng không quá đáng chứ.”
Giải tỏa đất!
Diêu Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của chồng, giọng điệu đầy mỉa mai: “Anh đừng nói là anh tưởng tôi không biết gì nhé?”
“Tin tức thị trấn sắp giải tỏa đất tôi đã nghe từ lâu rồi. Mấy hôm trước anh cố tình kiếm cớ cãi nhau với tôi, chắc là để ép tôi về nhà mẹ đẻ ở, cho các người tiện bề hành động đúng không? Bây giờ chắc là sắp ký hợp đồng rồi, anh không muốn chia tiền cho tôi nên mới vội vàng ly hôn.”
Sắc mặt chồng Diêu Vân rất khó coi, nhưng vẫn cố chống chế: “Làm gì có, cô nghe ai nói?”
Diêu Vân: “ Tôi nghe ai nói không quan trọng, anh chỉ cần nhớ cho kỹ, muốn ly hôn cũng được. Con trai về với tôi, tiền đền bù giải tỏa tôi có thể không cần.”
Chồng Diêu Vân nóng nảy: “Không có chuyện đền bù giải tỏa gì hết! Với lại, dựa vào đâu mà con cho cô!”
Diêu Vân: “Vậy thì không cần nói chuyện nữa? Được, vậy không ly hôn nữa, chúng ta cứ sống như bây giờ.”
Sống như bây giờ? Chồng Diêu Vân không muốn. Nếu sau này tiền đền bù thật sự về, chẳng phải đến lúc ly hôn lại càng phải chia cho cô ta nhiều hơn sao? Còn nhà của anh ta nữa, nhà mặt tiền ở thị trấn bây giờ rất có giá, mấy căn nhà của anh ta sau này chắc chắn sẽ tăng giá, chia cho Diêu Vân thì khác nào lấy mạng anh ta.
Diêu Vân: “Tóm lại là tiền và con, anh chọn một thứ, tôi chọn một thứ. Nhanh chóng quyết định đi.”
Chồng Diêu Vân bị ép đến không nói nên lời, chỉ muốn nhanh chóng về nhà bàn bạc với mẹ, bỏ lại một câu “Cô nghĩ vớ vẩn cái gì đấy” rồi vội vã bỏ đi.
Bác Xuân Linh nước mắt lưng tròng, Diêu Vân vỗ về an ủi mẹ.
“Con đã nghĩ kỹ chuyện ly hôn từ lâu rồi, chỉ không ngờ anh ta lại trơ trẽn đến vậy. Mẹ, mẹ yên tâm đi, anh ta chắc chắn sẽ về tìm mẹ chồng con. Mẹ chồng con là người thế nào, cuối cùng chắc chắn sẽ chọn tiền chứ không chọn cháu.”
Bên cạnh có người tiếc cho Diêu Vân: “Cứ thế mà tha cho thằng khốn đó à? Tiền đền bù giải tỏa dựa vào đâu mà không chia cho cháu!”
Diêu Vân cười khổ: “Nếu cháu đòi tiền, quyền nuôi con lại phải tranh giành. Thà bỏ tiền ra mua lấy sự thanh thản còn hơn.” Con còn nhỏ, bây giờ ly hôn dứt khoát một chút, tránh để nó kẹt trong mối quan hệ gia đình phức tạp lâu ngày, lại ảnh hưởng đến cả đời nó.
Mọi người đều cho rằng làm vậy là đúng, có người là có tất cả, con cái mới là quan trọng nhất. Chỉ là nhắc đến chuyện đền bù giải tỏa, ai cũng có chút bất bình. Mấy năm nay, những trường hợp phất lên nhờ đền bù giải tỏa quá nhiều, khiến mọi người bất giác cảm thấy tại sao một gia đình vô liêm sỉ như vậy lại có thể được một khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống?
Đây không phải là ông trời mù mắt sao?
“Tiểu Vân, thế này đi, ngày mai cháu lên đạo quán khấn Nguyên Quân, xin Nguyên Quân phù hộ cho nhà họ không được đền bù!”
“ Đúng đúng! Cho kế hoạch của nhà họ thất bại hết đi!”
“Dựa vào đâu mà nhà nó được đền bù? Loại người này mà cũng có số hưởng à? Tức c.h.ế.t đi được!”
…
Mọi người không phải ghen tị, mà đơn thuần là không ưa nổi loại người không ra gì lại có thể sống tốt.
Bạc Xuyên đứng sau đám đông: … Các vị cũng thật là, giao cho vị Sơn Thần nhỏ một nhiệm vụ nặng nề như vậy.
Không mấy ngày sau, Diêu Vân quả nhiên thuận lợi ly hôn. Gia đình nhà chồng cũ cũng không do dự lâu, nhanh chóng quyết định từ bỏ quyền nuôi con. Diêu Vân cũng không lằng nhằng, xem tốc độ của đối phương, khoản tiền đền bù giải tỏa chắc chắn không thấp.
Nếu đã không thấp…
Diêu Vân nhân cơ hội ra giá, yêu cầu đổi họ cho con trai. Không đổi họ thì không ly hôn. Ở nơi họ, ly hôn đôi khi cũng không phải chuyện hiếm, dù sao ly hôn xong con vẫn là con mình. Nhưng đổi họ cho con thường có nghĩa là hoàn toàn cắt đứt quan hệ, mặc định đứa trẻ sau này cũng không cần phải phụng dưỡng cha mẹ họ cũ.
Thái độ của Diêu Vân rất rõ ràng, chính là đoạn tuyệt quan hệ, muốn ly hôn một cách sạch sẽ.
Gia đình nhà chồng cũ vừa mắng chửi vừa kể lể, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Đổi họ cho con xong, thuận lợi lấy được giấy chứng nhận ly hôn. Diêu Vân gần như không chờ đợi nửa ngày đã dọn ra ngoài.
Trước đó nhà trẻ đã ngỏ ý có thể cung cấp chỗ ở cho cô, vì các giáo viên trong trường cũng có ký túc xá, mọi phương diện đều rất tiện lợi. Diêu Vân ở trong trường, ngày thường đi làm cũng tiết kiệm được thời gian đi lại. Nhân cơ hội này, Diêu Vân dọn vào nhà trẻ, đến cả tiền thuê nhà cũng tiết kiệm được.
Sau đó…
“Cô Diêu, cô biết tin gì chưa? Tôi nghe nói đợt giải tỏa đất ở thị trấn lần này có vấn đề, nghe nói công ty đền bù bị vỡ nợ, bây giờ thị trấn phải tự mình đứng ra khai thác.”