Lâm Du không hề nghi ngờ lời của Bạc Xuyên. Nghe anh nói vậy, cô liền sáng mắt lên, kéo tay áo Diêu Tửu, đưa cô ấy ra một bên.
"Đi, chúng ta mang rau lên thị trấn."
Diêu Tửu giọng vẫn còn nghèn nghẹt, uể oải nói: "Lên thị trấn làm gì? Chợ sớm tan rồi còn đâu?"
Lâm Du không nói là do Bạc Xuyên tiên đoán, mà viện một cái cớ: "Chẳng phải chị Diêu Vân vẫn luôn nói các cô giáo ở nhà trẻ của họ muốn mua rau của chúng ta sao? Hôm nay rau nhiều thế này, chúng ta cứ qua hỏi thử xem."
Diêu Tửu: "Vậy được, để tớ đi lái xe ba gác."
Sau khi bị Tôn Khánh chơi một vố, Diêu Tửu bỗng cảm thấy Diêu Vân quả thực là một đối tác không thể tốt hơn.
Nói là làm, Lâm Du trấn an mọi người một chút, rồi cùng Diêu Tửu và Bạc Xuyên lái chiếc xe ba gác chở mấy sọt rau đi về phía thị trấn.
Không ngờ rằng, Tiêu Phượng Vân đã có mặt ở thị trấn.
Sáng sớm hôm nay, Tiêu Phượng Vân cùng mấy cấp dưới đã đến thị trấn Phương Bình, lùng sục khắp chợ sớm mà không kịp nghỉ lấy hơi.
"Tiêu tổng, thông tin của chúng ta có chắc chắn không vậy? Rau của tiệm Trương Ký là lấy từ đây sao?"
"Rau ở đây so với trong siêu thị của chúng ta cũng không có gì nổi bật cả."
Tiêu Phượng Vân đi một đôi giày gót vuông, ánh mắt sắc bén: "Không thể nào là tin đồn vô căn cứ được, chúng ta cứ xem xét kỹ hơn, nếu không được thì ngày mai lại đến."
Mấy vị quản lý nhỏ đều thầm kêu khổ. Tinh thần của Tiêu Phượng Vân quá tốt, bà nói muốn đi tìm nguồn hàng là thật sự gác lại mọi việc để tự mình đến đây. Không chỉ xem xét từng sạp hàng một, bà còn trò chuyện với mọi người để tìm hiểu thông tin. Rõ ràng là người lớn tuổi nhất trong đoàn, nhưng Tiêu Phượng Vân lại như có một sự hiếu kỳ vô tận, hễ ai bắt chuyện được là bà đều trò chuyện vài câu.
Như vậy còn chưa tính, nghe xem vừa rồi bà ấy nói gì?
Hôm nay không tìm được, ngày mai lại đến tiếp!
Cô thư ký đi theo Tiêu Phượng Vân có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại không dám, cô cảm thấy Tiêu tổng thật sự có hơi quá cố chấp.
Chẳng phải chỉ là một nguồn hàng tốt hơn một chút thôi sao? Nghe nói lượng cung hàng mỗi ngày của tiệm Trương Ký cũng rất ít, số lượng đó đối với một cửa hàng nhỏ thì đủ, nhưng đối với một siêu thị tươi sống lớn như của họ thì đến lượng tiêu thụ mỗi ngày của một mặt hàng cũng không đủ.
Tiêu Phượng Vân liếc nhìn đám cấp dưới mỗi người một tâm tư, bình tĩnh nói: "Xem thêm một lát nữa, không tìm được thì chúng ta xuống núi trước... À phải rồi, tôi vừa nghe được một tin, người trên thị trấn nói không nghe qua nhà nào có rau đặc biệt tốt, nhưng nghe nói đồ ăn của một nhà trẻ trên này làm rất ngon."
Đây lại là chuyện gì với chuyện gì nữa?
Những người phía sau đều bị lời nói của Tiêu Phượng Vân làm cho không hiểu ra sao.
"Lão Trương, tôi nhớ con nhà anh sắp đi học mẫu giáo đúng không?"
Lão Trương bị gọi tên gật đầu, không biết sếp nói vậy là có ý gì.
Tiêu Phượng Vân: "Thế này đi, ngày mai anh cùng tôi đến nhà trẻ đó tư vấn, cứ nói là con anh muốn lên thị trấn học, nhưng cần học thử một ngày. Anh đưa con gái đến, chúng ta đi theo ăn ké một bữa trưa."
Lão Trương: "...Sếp, ý của sếp không phải là..."
Tiêu Phượng Vân vỗ vai cấp dưới: "Yên tâm, tôi sẽ mừng tuổi cho con gái anh một bao lì xì lớn."
Tiêu Phượng Vân có một dự cảm mãnh liệt, bà cảm thấy lần này mình đã tìm đúng hướng.
Vợ chồng nhà Trương Ký tuy kín như bưng, sợ người khác phát hiện ra nguồn hàng của mình, khiến họ trong khoảng thời gian này không tìm được đột phá nào. Nhưng may là cậu em vợ của Trương Ký là một kẻ ngu ngốc, ăn nói bừa bãi với đám bạn bè. Thế là hai ngày nay đã có tin đồn lan ra, nói rằng nơi nhập hàng chính là ở trên núi.
Tiêu Phượng Vân cho người đi dò la thêm thì biết mỗi lần Tôn Khánh lên núi đều đi thẳng đến thị trấn Phương Bình.
Tuy không biết cụ thể là nhà nào, nhưng ít ra cũng đã có phương hướng.
Tiêu Phượng Vân đã quyết tâm, mấy vị quản lý nhỏ bên cạnh tự nhiên cũng không còn gì để nói, chỉ có thể khổ sở đi theo sếp.
Đang lúc đoàn người của Tiêu Phượng Vân tìm kiếm không có kết quả, định rời đi thì đột nhiên có một chiếc xe ba gác chạy tới.
Tiêu Phượng Vân đã lên chiếc xe công vụ của mình, qua cửa sổ thấy mấy người trẻ tuổi lái xe ba gác, trên xe còn có mấy sọt rau, bà sững người một lúc rồi vội vàng lớn tiếng bảo tài xế dừng xe.
"Sao vậy, Tiêu tổng?"
Tiêu Phượng Vân định xuống xe ngăn lại, nhưng đối phương đã chạy đi mất.
Tiêu Phượng Vân đập tay vào ghế ngồi: "Đuổi theo chiếc xe ba gác phía trước!"
Chiếc xe sang màu bạc trắng quay một vòng, lập tức đổi hướng đuổi theo.
Trên thị trấn hiếm khi thấy chiếc xe sang như vậy, Lâm Du ngồi trên xe ba gác làm sao mà không thấy được. Cô huých tay Bạc Xuyên, thấp giọng hỏi: "Quý nhân?"
Bạc Xuyên khẽ gật đầu.
Lâm Du lè lưỡi, đúng là "quý" thật.
Chỉ có Diêu Tửu vẫn còn mặt mày ủ dột, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh mình đến nhà trẻ chào bán rau không thành công, rồi khóc lóc thảm thiết trước mặt Diêu Vân.
Diêu Tửu buồn bã dừng xe, còn chưa kịp chuẩn bị cảm xúc thì đã bị chiếc xe sang chặn đường.
Tiêu Phượng Vân không vòng vo, trực tiếp xuống xe và đưa danh thiếp của mình.
"Xin chào, tôi là Tiêu Phượng Vân của siêu thị tươi sống Huệ Hòa, huyện Tịnh Thủy."
Diêu Tửu ngơ ngác đứng không nói lời nào, Lâm Du giúp cô nhận lấy danh thiếp, đi thẳng vào vấn đề: "Chào Tiêu tổng, bà đến đây là để thu mua hàng sao?"
Tiêu Phượng Vân: "...Phải."
Tiêu Phượng Vân không hỏi nhiều, thực tế chỉ cần nhìn thấy chiếc xe ba gác này dừng ở cửa nhà trẻ là bà biết, suy đoán của mình tuyệt đối không sai.
Người cung cấp hàng cho Trương Ký và cả cho nhà trẻ chính là mấy người trẻ tuổi trước mắt này.
"Lần này tôi đến có hơi đường đột, không biết quý vị có thời gian ngồi xuống nói chuyện không?"
Lâm Du kéo tay Diêu Tửu một cái, lúc này cô mới như tỉnh mộng, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ kích động.
"Vậy, vậy chúng ta vào nhà trẻ nói chuyện đi."
Trên thị trấn cũng không có quán trà hay quán cà phê nào, bây giờ là 11 giờ, nhà trẻ còn chưa ăn cơm, mượn tạm phòng ăn của họ một chút cũng được.
Tiêu Phượng Vân thở phào nhẹ nhõm, đối phương không trực tiếp từ chối nói chuyện, thật sự là quá tốt rồi!
Đoàn người vào nhà trẻ, Lâm Du kéo Diêu Vân qua nói vài câu, mượn được phòng ăn trong nửa giờ như ý muốn.
Phòng ăn của nhà trẻ toàn là bàn ghế thấp lè tè, một đám người lớn ngồi vào trông vô cùng gò bó, nhưng Tiêu Phượng Vân lại không hề tỏ ra khó xử.
"Siêu thị tươi sống Huệ Hòa của chúng tôi luôn kiên trì với thực phẩm xanh và sinh thái, khi gặp được nguồn cung tốt, dựa trên tiêu chí vì khách hàng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thu mua. Đương nhiên, về mặt giá cả cũng rất dễ thương lượng."
Người lên tiếng trước là giám đốc thu mua của Tiêu Phượng Vân. Trong một hoàn cảnh tương đương với một cuộc đàm phán, luôn phải có người mở lời trước.
Lâm Du không nói gì, chỉ nhìn Diêu Tửu.
Diêu Tửu hiểu đây là Lâm Du đang để cho mình chiếm thế chủ động, cô lấy hết can đảm hỏi: "Giá cả là chuyện thứ yếu, chúng tôi muốn biết các vị làm thế nào mà biết đến chúng tôi?"
Lâm Du gật đầu, rất tốt, đã nắm được mấu chốt.
Một cấp dưới khác của Tiêu Phượng Vân cười nói: "Hữu xạ tự nhiên hương mà."
Tay Diêu Tửu ở dưới bàn nắm chặt lấy quần mình: "Là từ cửa hàng mà chúng tôi cung cấp hàng hóa sao?"
Mấy người cấp dưới của Tiêu Phượng Vân chột dạ. Họ vốn tưởng có thể lấp l.i.ế.m cho qua, dù sao đối phương trông có vẻ không quen thuộc với huyện Tịnh Thủy, chuyện cửa hàng Trương Ký gây ra một chút xôn xao trong huyện chưa chắc họ đã biết. Mình chỉ cần không nói, vậy là có thể bóp méo sự thật, biến thành tình cờ gặp trên núi, như vậy sẽ có lợi hơn cho cuộc đàm phán.
Nhưng bây giờ đối phương đã vạch trần thẳng thừng, rõ ràng là biết rất rõ.
Thực ra đây là oan cho Diêu Tửu, đừng nói là Trương Ký, cô chỉ mơ hồ biết Tôn Khánh là người thu mua rau cho cửa hàng nhà mình, ngay cả tên cụ thể và vị trí cô cũng không rõ. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, gần đây rau củ ngoài cung cấp cho nhà trẻ ra thì chỉ cung cấp cho dưới chân núi. Nhà trẻ thì không nói, mấy người này vào đây đến cửa còn không biết, rõ ràng là chưa từng đến. Vậy chỉ có thể là do rau bán cho nhà Tôn Khánh đã được đối phương để ý.
Tiêu Phượng Vân thấy vậy cũng không còn câu nệ chuyện đàm phán nữa, bà thẳng thắn nói: "Là cửa hàng rau Trương Ký. Gần đây một bó rau cải lông của Trương Ký bán được năm tệ, chúng tôi rất hứng thú."
Năm tệ này vừa là để chỉ rõ bà công nhận giá trị năm tệ đó, vừa là ngầm báo hiệu bà đã biết giá bán, lát nữa thương lượng giá nhập thì cũng nên chừa cho nhau đường lui.
Nhưng Diêu Tửu đã sững sờ.
Năm tệ?
Một bó rau cải lông thì nặng được bao nhiêu, nhiều nhất là hai cân, vậy mà Trương Ký có thể bán được năm tệ!
Phải biết rằng giá bán sỉ bên cô chỉ có mấy hào thôi!
Tiêu Phượng Vân thấy đối phương không lên tiếng, đắn đo mở lời: "Giá cả mà siêu thị Huệ Hòa chúng tôi đưa ra chắc chắn sẽ hậu hĩnh hơn, cô cũng không cần lo lắng chúng tôi sẽ ép các cô hủy hợp đồng với Trương Ký, chúng tôi chỉ có một yêu cầu, đó là lượng rau phải lớn hơn của Trương Ký một chút. Đây không phải là cạnh tranh không lành mạnh, mà là do quy mô siêu thị của chúng tôi rất lớn, nếu lượng rau quá ít thì chi phí vận hành cũng sẽ cao..."
Lúc này trong đầu Diêu Tửu toàn là năm tệ, năm tệ. Nghe Tiêu Phượng Vân nói còn có thể cho giá cao hơn, cả người cô đã tê dại.
"Cái đó, tôi nghĩ bà đã hiểu lầm gì đó rồi."
Diêu Tửu nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói ra sự thật.
"Giá chúng tôi bán cho Tôn Khánh, rau cải lông và cải thìa là năm hào một cân, cà chua là tám hào một cân..."
Dù cho Tiêu Phượng Vân đã lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, lúc này cũng phải sững sờ.