Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực]

Chương 68:chương 68

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Lâm Du muốn hỏi rõ ngọn ngành, nhưng nghĩ mình đang livestream nên đành đợi lát nữa hỏi sau, cứ lấy mật ong ra trước đã.

Dụng cụ quay mật ong đã được Lâm Du chuẩn bị từ trước, có d.a.o cắt mật, máy quay mật và cả thùng lọc. Đây cũng là lần đầu cô sử dụng. Bạc Xuyên thấy Lâm Du loay hoay vất vả, bèn nhận lấy làm thay, để cô chuyên tâm livestream.

Bạc Xuyên mím môi, không rõ cảm xúc, nhưng động tác lại rất thành thạo. Anh mở nắp thùng ong, nhấc khung cầu ong phủ đầy mật lên, giũ bớt ong rồi lấy ra, dùng d.a.o cắt lớp sáp ong trên bề mặt, sau đó cho vào máy quay. Mật ong trong suốt màu vàng nhạt chảy qua lớp lọc, trông không khác gì mật ong mua ở cửa hàng.

Nói cũng lạ, đàn ong này của Lâm Du vốn không nhiều, nhưng bây giờ nhộng đã dày đặc, còn có không ít ong non đã vo ve bay ra. Lượng mật ong lại càng khó tin.

Những người nuôi ong chuyên nghiệp đều biết, ong ta lấy mật ít hơn ong ý, vào mùa hoa, một thùng ong cho ra được chục cân mật đã là hiếm. Nhưng mấy khung cầu của Lâm Du sau khi lọc, nhìn sơ cũng đã hơn chục cân!

Phòng live lại một phen gào thét ầm ĩ.

【Cửu Cửu 71: Quay số đi! Quay số đi! Nếu không được thì tôi bỏ tiền mua cũng được!】

【Cầm Hồ: Quỳ lạy cầu một lọ mật ong nhỏ, tôi thật sự không mua được mật ong tốt!】

Lâm Du không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người, lại thấy mình thu hoạch cũng không ít, bèn mở quay số trúng thưởng.

“Vậy… hôm nay quay tặng năm người nhé, mỗi người một lọ nhỏ 100ml mật ong.”

Mật hoa hòe rất hiếm, giờ hoa đã rụng hết, số mật còn lại cô cũng muốn giữ để ăn cả năm.

【Chúc mừng Miêu Miêu Ăn Cá, Cầm Hồ, Ánh Trăng Cầm, Hải You, Thịt Kho Tàu đã trúng thưởng mật ong.】

Năm người được chọn, người may mắn thì không nói làm gì, những người không trúng thì gào khóc lăn lộn trên khung chat.

Lâm Du vội vàng tung ra tiết mục chính của hôm nay.

“Bánh quy sữa hôm nay có một vạn thùng, mỗi thùng 50 tệ bao phí vận chuyển. Mong mọi người tiêu dùng một cách lý trí. Trong vòng năm phút, dù bán hết hay không chúng ta cũng sẽ đóng giỏ hàng nhé.”

【Miêu Miêu Ăn Cá: Tôi đã ngồi sẵn cạnh cục wifi rồi!】

【Phong Thanh: Tới rồi tới rồi!】

【Xú Bảo Không Xấu: Trời ơi, lần trước còn có người nói bạn sẽ bán một hộp bánh quy hơn 100 tệ, 50 tệ mà còn bao ship thì thật sự quá có tâm.】

【Phương Phương: Người trên nói đùa gì vậy, 50 tệ mua được bao nhiêu bánh quy ngon rồi? Xem trọng lượng một thùng của cô ta đi, chưa tới một cân!】

【Xú Bảo Không Xấu: Vậy thì bạn đừng mua, ngàn vạn lần đừng mua, tôi còn muốn tranh thêm mấy thùng đây này.】

Lâm Du nhắn tin cho nhân viên mà Đỗ Tầm đã sắp xếp, đối phương nhanh chóng xác nhận. Lâm Du đếm ba, hai, một, và nút mua hàng ở góc phải bên dưới phòng live lập tức sáng lên.

Và sau đó…

Hơn một vạn thùng bánh quy sữa, chỉ trong chưa đầy ba phút đã được bán sạch!

Rất nhiều người mua một lúc vài thùng, khiến Lâm Du phải liên tục nhấn mạnh mọi người hãy tiêu dùng lý trí.

【Hải You: Tại sao còn giới hạn số lượng mua! Một người chỉ được mua năm thùng là sao!】

【Trời Nam Đất Bắc: Đúng đó đúng đó! Tôi tính mua để mang đi biếu, mười thùng còn không đủ!】

【Phỉ Phỉ Phi: Mọi người có hiểu không, tôi vừa xem, một thùng chỉ có ba túi… Chừng này thì ai ăn cho đủ!】

【Trời Nắng Tình: Ha hả, lại hội những kẻ tiêu tiền như rác chứ gì? Một thùng bánh chưa tới một cân, bị một hot girl trên mạng lùa gà mà vẫn vui vẻ lắm sao?】

【Thanh Lê: Phiền c.h.ế.t đi được, mạng lag không giành được bánh quy đã bực rồi, còn phải xem fan của Mộc Tình Tình vào gây sự. Đi chỗ khác chơi được không? Để tôi vui vẻ bị Lâm Du lùa gà có được không?】

Một vạn thùng bánh, mỗi người giới hạn mua năm phần, nhìn vào hệ thống thì gần như ai cũng đặt năm thùng, rất ít người chỉ mua một hai thùng. Sau khi bán hết, vẫn có người than thở mình vào chậm, hỏi Lâm Du còn hàng không.

Lâm Du: “Tạm thời hết rồi ạ, sản lượng bánh quy có hạn, buổi live tiếp theo sẽ có thêm hàng nhé.”

Lâm Du vừa kết thúc livestream, tin nhắn của Đỗ Tầm đã tới ngay. Dù việc bán hết hàng là điều đã được dự đoán, Đỗ Tầm vẫn không giấu được sự vui mừng, đồng thời bóng gió hỏi cô có thể sớm bảo Bạc Xuyên nuôi thêm vài con bò sữa được không.

Bạc Xuyên: “Dì Xuân Linh nói, vài ngày nữa sẽ tìm bò đực về phối giống.”

Tìm bò đực về phối giống…

Thôi được, xem ra trong tương lai gần thì chưa thể có thêm sữa rồi.

Lâm Du và Bạc Xuyên cùng nhau xuống núi, Bạc Xuyên xách theo thùng mật ong nặng hơn chục cân mà nhẹ nhàng lạ thường.

“À đúng rồi, lúc nãy anh nói có người trên thị trấn đến, là chuyện gì vậy?”

“Lãnh đạo trên thị trấn biết công ty thực phẩm tươi sống Huệ Hòa đang hợp tác với thôn mình, nên đã cử người xuống. Nghe nói có thể sẽ có phóng viên từ huyện về phỏng vấn.”

Nói Tiêu Phượng Vân kinh doanh thành công quả không sai. Đầu tiên, bà cho triển khai hàng loạt các chiêu thức tiếp thị tại siêu thị của mình, nhờ vậy mà doanh thu gần đây liên tục tăng cao. Ngay cả những người không thường mua sắm ở siêu thị Huệ Hòa cũng biết rằng đồ ở đây rất tốt. Dù không thể ngày nào cũng mua, nhưng thỉnh thoảng nhà có khách đến mua một ít cũng không phải là phung phí. Chỉ trong vài ngày, Huệ Hòa đã bỏ xa mấy đối thủ cạnh tranh.

Thị trường chỉ có bấy nhiêu đó, việc kinh doanh của Tiêu Phượng Vân đi lên thì đối thủ cạnh tranh sao có thể ngồi yên?

Tiêu Phượng Vân nhận được tin, nghe người bên dưới báo lại rằng mấy đối thủ cạnh tranh đã điều tra ra nguồn hàng của bà và đang hăm he chuẩn bị cướp đối tác. Tiêu Phượng Vân nghĩ một lát rồi quyết định không giấu giếm nữa. Nếu người khác muốn cướp, bà cũng không thể ngồi chờ chết.

Bà gọi điện cho Diêu Tửu, nói rằng mình đã liên hệ với người của đài truyền hình huyện, chuẩn bị tuyên truyền một phen cho thôn Liên Hoa.

Từ lần gặp trước, bà đã nhận ra Diêu Tửu là một cô gái thẳng tính. Có lẽ vì từng bị lừa nên cô có chút ám ảnh tâm lý, luôn giữ một phần cảnh giác với bà.

Tiêu Phượng Vân nghĩ, sự cảnh giác này thực chất là do địa vị hai bên không cân xứng. Vậy thì sao chứ? Bà có thể thuận nước đẩy thuyền, giúp đối tác của mình nâng cao vị thế. Một khi bà đã làm đến mức này, các đối thủ cạnh tranh thông thường đừng hòng vượt qua. Sau này, việc hợp tác tự nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, kéo dài bền lâu.

Khi đã quyết định, Tiêu Phượng Vân ra tay rất nhanh. Bà đã kinh doanh ở huyện này nhiều năm, nhanh chóng tìm được lãnh đạo đài truyền hình, nói rằng muốn mượn danh tiếng của đài để làm một đợt tuyên truyền.

Đài truyền hình huyện Tịnh Thủy mấy năm nay cũng đang trên đà đi xuống, nhưng “lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”. Các màn hình công cộng lớn trong huyện vẫn phát sóng tin tức của đài hằng ngày. Vừa nghe Tiêu Phượng Vân trình bày đề tài: “Phát triển kinh tế nhờ trồng rau, chấn hưng nông thôn” – một đề tài tích cực, đúng đắn như vậy, có lý do gì mà không làm?

Đài truyền hình nhanh chóng liên hệ với lãnh đạo thị trấn Phương Bình, nói rằng muốn đến thực hiện một cuộc phỏng vấn.

Lãnh đạo thị trấn Phương Bình đã sớm để ý đến chuyện của thôn Liên Hoa, mà chuyện này lại bắt đầu từ Đỗ Tầm. Đỗ Tầm đã đăng ký một xưởng bánh quy ở thị trấn. Đối với một nơi nhỏ như Phương Bình, việc thu hút được người ngoài đến mở xưởng, dù là xưởng nhỏ đến đâu, cũng là GDP!

Lãnh đạo thị trấn vui ra mặt, mấy ngày nay đi đường cũng thấy phơi phới. Chuyện đó chưa qua bao lâu, siêu thị Huệ Hòa lại đến. Người ta là siêu thị lớn, quy trình nhập hàng hoàn thiện, trực tiếp tìm đến văn phòng thị trấn làm vài giấy tờ xét duyệt, khiến cho việc nhập rau củ từ thôn Liên Hoa trở nên hợp quy chuẩn.

Chưa đầy hai tháng đã thu hút được hai nhà đầu tư lớn, hoàn thành hơn một nửa chỉ tiêu thu hút thương mại hằng năm của thị trấn. Lãnh đạo sao có thể không chú ý đến thôn Liên Hoa?

Nói là thôn Liên Hoa, nhưng thực chất nó chỉ trực thuộc thị trấn Phương Bình. Do người dân rời đi trong nhiều năm, một số xóm đã trở thành xóm hoang. Mấy năm nay, một số thôn thậm chí còn không có trưởng thôn, đều do thị trấn quản lý. Vì vậy, sau khi biết được sự thay đổi của Liên Hoa, lãnh đạo đã tổ chức một cuộc họp nhỏ.

Nội dung cuộc họp là làm thế nào để giúp Liên Hoa phát triển ổn định hơn, đồng thời có thể lan tỏa sức ảnh hưởng đến các vùng lân cận, tốt nhất là mang lại lợi ích cho cả thị trấn.

Thị trấn vừa có mấy sinh viên trẻ mới ra trường về làm việc, đang lúc nhiệt huyết tràn đầy. Nghe lãnh đạo phát biểu, ai nấy đều hăng hái đóng góp ý kiến.

“Rau củ của thôn Liên Hoa đã bắt đầu có tiếng tăm, thị trấn chúng ta đương nhiên phải phối hợp tuyên truyền. Đài truyền hình huyện ngoài TV ra thì mấy năm nay cũng đang xây dựng hệ thống truyền thông đa phương tiện. Thị trấn chúng ta cũng có thể làm theo, lập một kênh video, bắt đầu từ việc quảng bá rau củ, sau đó thêm vào cảnh quan thiên nhiên, dần dần xây dựng kênh lớn mạnh. Trước mắt là thu hút người ta đến đây, sau đó sẽ có các hoạt động cụ thể hơn, tổ chức sự kiện chẳng hạn.”

“Xưởng bánh quy sữa cũng nằm ngay trên địa bàn thị trấn chúng ta. Mấy hôm trước tôi có qua đó, nghe nói họ muốn mở hai cửa hàng ở thị trấn, bánh quy cũng đang được cung cấp bí mật. Đây cũng là một điểm để tuyên truyền. Thử nghĩ xem, nếu mọi người không mua được trên livestream của Lâm Du, những người ở gần liệu có muốn đến thị trấn chúng ta mua không? Vấn đề cấp bách là làm sao để lan tỏa thông tin này đi.”

“Gần đây thị trấn có không ít người lạ đến, đông đúc hẳn lên. Tôi thấy nên quảng bá cả chợ phiên của chúng ta, biến nó thành một tấm danh thiếp. Đương nhiên cũng phải quy hoạch lại phạm vi chợ, và quan trọng nhất là phải làm tốt bãi đỗ xe, không thể để người ta lặn lội đường xa tới mà không có chỗ gửi xe.”

Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực]

Chương 68:chương 68