Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực]

Chương 78:chương 78

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tại quán nhỏ đông nghịt người, hai người đang bận rộn không phải ai khác, chính là bố mẹ của Tiểu Thạch, người lần trước bị tìm làm thế thân: Diêu Hướng Quân và Vương Hương Hoa.

Diêu Hướng Quân từ sau khi bị “bạn” lừa, ý định ra ngoài làm công đã nhạt đi rất nhiều. Hơn nữa bây giờ trồng rau trong thôn cũng kiếm được không ít, anh dứt khoát ở lại.

Vương Hương Hoa lại càng quyết tâm, thế nào cũng không muốn để con ở lại quê một mình. Chuyện lần trước thật sự đã dọa cô sợ c.h.ế.t khiếp, khoảng thời gian này cô chỉ muốn buộc con vào thắt lưng mình.

Hai vợ chồng họ đều không muốn đi, dì Ngân Hoa trong lòng cũng vui mừng. Trước đây dù nói đi làm công có thể kiếm tiền, nhưng con cháu không ở bên cạnh, một mình bà trông cháu, trong lòng cũng lo lắng.

Bây giờ thì tốt rồi, con trai con dâu đều đã trở về, dù có nghèo một chút, cả nhà cũng có thể sum vầy.

Đất trồng rau trong nhà không cần đến ba người lớn, vợ chồng Diêu Hướng Quân liền tính toán làm một ít kinh doanh nhỏ. Vốn đang không có manh mối, nhưng lần trước tình cờ gặp được Diêu Vân về quê. Diêu Vân trước kia luôn ngẩng cao mặt nhìn người, lần này lại chủ động chào hỏi người bạn chơi thuở nhỏ Diêu Hướng Quân.

Nghe nói hai vợ chồng đang định tìm việc gì đó để làm, Diêu Vân liền nói ra ý tưởng mà vốn dĩ định để chồng mình làm.

Trên chợ phiên bán đủ thứ, chỉ thiếu một quán bán bánh bao.

Bán bánh bao chi phí thấp, lợi nhuận cũng khá. Không cần thuê mặt bằng, chỉ cần một chiếc xe đẩy nhỏ. Lúc bán bánh bao còn có thể bán kèm thêm các món ăn sáng khác. Bây giờ người đến thị trấn đông, nghề bán đồ ăn sáng rất có triển vọng. Chỉ cần biết cách làm nhân, chịu được khổ dậy sớm mỗi ngày, rất khó để lỗ vốn.

Diêu Hướng Quân không sợ khổ, vừa nghe đã thấy có lý. Bàn bạc với mẹ một chút, cả nhà liền hăm hở chuẩn bị.

Vương Hương Hoa hồi nhỏ từng ở Tứ Xuyên, làm được một tay các món cay Tứ Xuyên. Cô đột nhiên nảy ra ý tưởng, liền thay đổi cả nhân bánh bao.

Dưa chua nhà muối từ đầu xuân, băm nhỏ rồi thêm ớt xào thơm, trộn cùng thịt cá trắng nõn, vị chua cay xen lẫn chút hương thơm của thịt cá, vậy mà lại ngon hơn nhiều so với bánh bao nhân dưa chua đơn thuần.

Còn có bánh bao nhân thịt băm xào cay và bánh bao nấm hương rau cải. Nhân thịt băm xào cay có vị mặn ngọt vừa phải, nấm hương rau cải thì dùng rau cải trồng trong vườn nhà, loại nào cũng rất đặc sắc.

Ba người lớn mỗi ngày đều dậy từ hai ba giờ sáng, ở nhà gói bánh bao trước, sau đó hấp bằng nồi lớn rồi mang lên thị trấn. Xe đẩy nhỏ được gửi ở cửa hàng nhà người khác, đẩy ra rồi châm thêm nước nóng để giữ ấm liên tục. Một bên xe đẩy đặt máy làm sữa đậu nành, còn có thêm một chảo dầu để rán bánh mè.

Vất vả là điều chắc chắn, bởi vì không chắc có thành công hay không, nên ban đầu chỉ có thể tạm thời chịu khổ.

Cũng may việc kinh doanh rất tốt, hôm nay là cuối tuần, lại càng bận đến đầu bù tóc rối.

Diêu Hướng Quân thầm tính toán, mỗi ngày dậy sớm mang bánh bao lên thị trấn vẫn quá phiền phức. Nếu kinh doanh tốt, chi bằng thuê một căn nhà không mặt tiền, sáng cũng không cần dậy quá sớm. Nhân chuẩn bị sẵn từ hôm trước, bột cũng ủ sẵn. Sửa lại chiếc xe đẩy một chút, bên dưới lắp thêm bếp lửa, như vậy mỗi sáng có thể vừa gói vừa bán.

Lúc Lâm Du đến, đúng là lúc vợ chồng Diêu Hướng Quân đang bận tối mắt tối mũi. Diêu Hướng Quân chọn cho Lâm Du mấy cái bánh bao vừa to vừa mập, thêm một bát sữa đậu nành lớn, sống c.h.ế.t không chịu lấy tiền.

Lâm Du thấy anh bận rộn nên không từ chối nữa, dù sao lát nữa lúc đi lặng lẽ quét mã trả tiền là được.

Bánh bao nóng hổi ăn cùng sữa đậu nành. Lâm Du ăn được một nửa mới phát hiện Diêu Vân cũng đã đến.

Diêu Vân ăn từng miếng bánh bao cá dưa chua, nói nhỏ với Lâm Du: “Nói thật nhé, tay nghề của vợ chồng Hướng Quân không tệ đâu. Bánh bao này ngon quá.”

Thịt cá mềm mại, vị chua thơm khai vị, độ cay không gắt mà lại thơm. Dạo này Diêu Vân gần như sáng nào cũng đến đây điểm danh.

Diêu Vân lặng lẽ hỏi Lâm Du: “Cậu nói xem nếu tớ hỏi vợ chồng Hướng Quân có thể cung cấp suất ăn cho trường mẫu giáo không …”

Lâm Du nhướng mày: “Trường mẫu giáo của cậu buổi trưa ăn bánh bao à?”

Diêu Vân vội xua tay: “Trưa thì không được, không phải còn có bữa phụ sao?”

Trường mẫu giáo mỗi sáng đều có bữa phụ, từ trước đến nay đều là một cái bánh mì nhỏ và một ly sữa bò. Trước đây Diêu Vân chính là người đã cắt hợp đồng cung cấp sữa cũ, sau đó thay đổi nhà cung cấp sữa, nhưng bánh mì nhỏ thì vẫn không đổi.

“Cậu không biết đâu, bây giờ bọn trẻ kén ăn lắm. Trước đây bữa phụ còn ăn được hai miếng, bây giờ thì không ăn nữa, chỉ chờ đến bữa trưa. Phụ huynh phản ánh rất nhiều lần, hỏi có thể thay đổi bữa phụ được không.”

Diêu Vân vừa mừng vừa lo, nhưng nếu bữa phụ cũng phải do cô làm thì thật sự không sắp xếp được thời gian. Trước đây cô cũng từng có ý định cung cấp bánh quy sữa cho trường, nhưng sau khi hỏi giá, cô còn chưa tìm Lâm Du đã tự động từ bỏ.

Tiền ăn của trường không kham nổi!

Vì vậy lần này cô mới để ý đến món bánh bao của Diêu Hướng Quân.

Lâm Du: “Vậy thì tốt quá rồi, nhưng cậu phải hỏi xem bố mẹ Tiểu Thạch có làm xuể không đã.”

Quầy ăn sáng đã rất đông người, lúc nãy còn có người không mua được bánh bao phải bĩu môi bỏ đi. Nếu bây giờ lại thêm số lượng của cả trường mẫu giáo mỗi ngày…

Diêu Vân cũng thấy vậy, bèn thở dài, quyết định lát nữa sẽ hỏi thử. Nghĩ đến đây, cô lại không khỏi có chút sốt ruột.

Việc kinh doanh của vợ chồng Diêu Hướng Quân phát đạt, gã chồng của cô không biết nghe tin từ đâu, nói rằng Diêu Hướng Quân là người thôn Liên Hoa. Kết hợp với việc Diêu Vân ở nhà mẹ đẻ một thời gian trước, chồng Diêu Vân lập tức nổi giận.

Hắn cho rằng Diêu Vân đã đem bí quyết làm ăn nói cho người khác.

Lời này hắn chỉ vừa mở miệng đã bị Diêu Vân mắng cho một trận.

“ Tôi cho ai ý tưởng thì mặc xác tôi! Chính anh không cầu tiến, không chịu làm việc, chỉ biết nhìn người ta kiếm tiền mà không thấy người ta chịu khổ. Ý tưởng làm giàu đưa đến tận tay anh còn không chịu nổi cái khổ này! Trước đây tôi không nói với anh sao? Lúc đó anh nói thế nào, anh nói làm bánh bao mệt lắm, anh không muốn làm! Mẹ anh còn nói tôi lòng dạ xấu xa, không muốn thấy anh nhàn rỗi. Bây giờ anh thấy người ta kiếm được tiền thì bắt đầu ghen tức, anh có chút liêm sỉ nào không!”

Diêu Vân không hề ghen tị với việc kinh doanh phát đạt của Diêu Hướng Quân. Ai cũng biết làm ăn kiếm tiền nhanh, nhưng không phải ai cũng chịu được cái khổ này. Chỉ riêng việc mỗi ngày dậy sớm, cả ngày không được nghỉ ngơi, đa số người đều không làm được. Chồng của cô thì càng không phải nói, lười đến mức bánh treo tận miệng còn chẳng buồn ăn, căn bản không phải là người có thể làm nên chuyện.

Diêu Vân bây giờ đã có chủ kiến riêng, cô cũng không thèm để ý đến người chồng vô dụng ở nhà. Dù sao muốn đến trường làm việc là không thể, muốn ra ngoài làm thì tự mình nghĩ cách, cô lười phải nói nhiều với người chồng không biết điều.

Lần trước về nhà mẹ đẻ, mẹ cô còn hỏi cô, sống như vậy có ý nghĩa gì, rốt cuộc là ly hôn hay không.

Diêu Vân vẫn chưa muốn ly hôn, nhưng cô cảm thấy, nếu chồng và mẹ chồng cứ tiếp tục vô cớ gây sự như vậy, có lẽ không bao lâu nữa cô sẽ thật sự hạ quyết tâm.

Lâm Du ăn xong bánh bao, lặng lẽ quét mã trả tiền. Trưa thì qua chỗ Dương Chỉ ăn chực một bữa, đến chiều thì nhận được số cây ăn quả mình đặt.

Kiểm tra cây không có vấn đề gì, Lâm Du liền ngồi lên xe tải để chỉ đường về thôn Liên Hoa. Hố trồng cây đã được đào sẵn từ trước. Hơn hai trăm cây ăn quả được trồng xuống, khiến các cô bác trong thôn đến giúp cũng mệt lả.

“Du Du à, cháu trồng số cây này xuống cũng không chiếm bao nhiêu đất, chỗ còn lại cháu định làm gì?”

Một khu núi lớn như vậy, trồng quá ít đồ cũng lãng phí, cô đã bỏ ra 40 vạn để thuê đấy.

“Bác nói này, cháu trồng cái gì dễ chăm sóc thôi, không thì đất rộng thế này, cháu có thuê người làm cũng không có lãi đâu.”

Dễ chăm sóc…

Lâm Du thoáng nhìn thấy một bụi ngải cứu dại mọc cách đó không xa.

“Vậy thì trồng ngải cứu đi!”

Nữ Phụ Xuyên Thư, Về Thôn Trồng Trọt [Mỹ Thực]

Chương 78:chương 78