Lúc Lâm Du nhận được thùng mỹ phẩm gồm son môi, son dưỡng, kem dưỡng da, chì kẻ mày, kem nền làm từ sáp ong, cô đang nói chuyện với Tiêu Phượng Vân vừa tìm đến nhà.
Con gái của Tiêu Phượng Vân, Tiêu Kiều, đã hoàn toàn mê mẩn trà lá sen. Lá sen nhà Lâm Du sau khi phơi khô cắt nhỏ, mỗi lần pha trà chỉ cần cho một ít. Cứ uống như vậy một tuần, cân nặng của Tiêu Kiều đã giảm được hơn nửa cân!
Bản thân Tiêu Kiều vốn không mập, người học múa đều biết giảm được nửa cân khó đến mức nào!
Điều đáng quý hơn là Tiêu Kiều không hề kiểm soát khẩu phần ăn, vẫn ăn đủ ba bữa một ngày. Sau khi giảm cân, sắc mặt cô không hề kém đi, ngược lại vì không còn nổi mụn nên còn trắng ra vài phần.
Tiêu Phượng Vân nửa tin nửa ngờ uống cùng con gái vài ngày. Bà vốn có thể chất hơi nóng, mỗi năm đến mùa hè đều rất khó chịu, năm nay lại không hề cảm thấy mệt mỏi! Cân nặng thì không giảm, nhưng sau mấy ngày liền đi xã giao uống rượu buổi tối, bà cũng không hề tăng cân, làn da cũng mịn màng hơn nhiều.
Xác định được công dụng của trà lá sen, Tiêu Phượng Vân liền nhanh chóng lên núi tìm Lâm Du.
Lâm Du ôm mèo ngồi trên ghế, có chút m.ô.n.g lung nhìn trời.
Rốt cuộc, là vị thần tiên nào đã mang tài vận đến cho mình vậy!
Tiêu Phượng Vân vừa mở miệng đã ra giá 50 tệ một cân lá khô, giá cao đến mức Lâm Du cũng thấy chột dạ.
"Tiêu tổng, trà lá sen vốn đã có công dụng giảm cân giữ dáng, trà nhà tôi có lẽ tốt hơn một chút, nhưng không đến mức đó đâu..."
Tiêu Phượng Vân tự mình đã uống mấy ngày, chẳng lẽ còn không biết sao?
"Cô khách sáo quá, tôi đưa ra giá này là vì nó thực sự xứng đáng. Hay là cô thấy quá rẻ? Chúng ta có thể thương lượng."
Lâm Du uể oải nói: "Không phải, tôi nói thật với Tiêu tổng, trà lá sen này tôi vốn định bán trên livestream của mình, một lọ khoảng mười tệ... Nếu bà muốn, hái lá sen tươi, mười tệ một cân."
"Nói thẳng ra là, tôi không muốn bán trà trong cửa hàng của các vị. Không phải vì tôi sợ cạnh tranh với sản phẩm trên livestream của mình. Mà là vì tôi thấy cửa hàng của các vị chủ yếu bán rau, lá sen ngoài làm trà còn có thể làm rất nhiều món ăn. Nếu chỉ nhắm đến đối tượng là những cô gái muốn giảm cân, chẳng phải rất nhiều người sẽ không được thưởng thức hương vị của lá sen sao?"
Tiêu Phượng Vân nghĩ lại, cũng đúng. Lá sen mang về nhà, ai thích làm trà lá sen thì tự phơi khô cũng được. Ai không thích trà, dùng lá sen gói làm món gà lá sen cũng không tồi.
"Vậy cứ quyết định thế nhé! Hai mươi tệ một cân, mỗi ngày số lượng bao nhiêu do cô quyết định."
Lâm Du trước sau vẫn không nhượng bộ về số lượng cung cấp. Nghĩ cũng đúng, hồ sen của người ta chủ yếu là để ngắm, nếu đến hái sạch lá sen đi thì còn gì đẹp nữa? Hồ sen trơ trụi thì còn gì thơ mộng.
Tiễn Tiêu Phượng Vân đi, Lâm Du mở mấy bộ mỹ phẩm mà Từ Hủy gửi tới, giữ lại một ít cho Diêu Tửu, phần còn lại đều cất vào phòng tắm.
"Haizz, gần đây có vẻ hơi chăm chỉ quá rồi."
"Ừm, mấy ngày tới không ra khỏi nhà nữa."
Trên con đường quốc lộ lên núi Yên Hà, Đỗ Tầm lại lái xe chở vợ, con trai và mẹ già của mình đến.
"Mẹ, con nói mẹ rồi, sao cứ nhất quyết phải đi xe theo làm gì, trên đường mệt mỏi biết bao. Để con đặt vé máy bay cho mẹ, để Như và Ngôi Sao đi cùng mẹ có phải tốt hơn không."
Mẹ của Đỗ Tầm liếc mắt một cái: "Sao nào? Con chê thân già này yếu ớt à?"
Đỗ Tầm: "Mẹ xem mẹ kìa, sao lại bướng bỉnh thế..."
Mẹ Đỗ Tầm hừ một tiếng: "Lần này mẹ đến là để ở lại luôn đấy, con đừng hòng bảo mẹ ở hai ngày rồi về."
Sau khi trở về thành phố, những ký ức thời trẻ của mẹ Đỗ Tầm lại ùa về. Tuổi đã cao, bà không ngừng nhắc đến cuộc sống tốt đẹp trên núi. Nhưng căn nhà ở quê đã sập từ lâu, trong làng cũng chẳng còn mấy hộ gia đình. Đỗ Tầm dù muốn cũng không có cách nào thỏa mãn tâm nguyện của mẹ.
Không còn cách nào khác, anh đành nhân lúc con trai chưa đi học mẫu giáo, đưa cả vợ con cùng mẹ đến núi Yên Hà ở hai tháng.
"Nhà trên thị trấn đã xây xong chưa?"
Đỗ Tầm: "Chưa đâu mẹ, trước con bảo thư ký mua một căn nhà xây dở dang trên thị trấn, giá không đắt, vừa hay lần này đến có thể ở tạm."
Bà cụ vừa nghe liền hỏi dồn: "Nhà có sân không?"
"Có ạ, sân rộng lắm."
"Thế có giếng bơm tay không?"
"Cái này thì con không hỏi."
Bà cụ bắt đầu lẩm bẩm, Đỗ Tầm lắng nghe kỹ, toàn là những lời nhắc đi nhắc lại chuyện nước giếng bơm tay mùa hè mát lạnh thế nào, tắm rửa thoải mái ra sao.
Đỗ Tầm có chút dở khóc dở cười: "Mẹ à, bây giờ nhà nào cũng có nước máy, giếng bơm tay kiểu cũ không tiện đâu ạ."
Mỗi lần đều phải đổ một gáo nước mồi vào rồi mới bơm lên được, phiền phức biết bao.
"Con biết gì chứ, có giếng bơm tay có sân, thế mới gọi là tuyệt."
Bà cụ gần đây tính tình càng thêm bướng bỉnh: "Con lên thị trấn mua cho mẹ ít gà con đi, mẹ muốn nuôi gà. Chờ nuôi lớn hầm cho Ngôi Sao ăn."
Cậu bé Ngôi Sao mặt mũi béo tròn không nghe thấy đoạn trước, chỉ nghe thấy một câu "hầm gà".
"Gà hầm ngon! Ngon lắm! Muốn ăn!"
Vợ của Đỗ Tầm, Phí Như, tay cầm đồ ăn vặt của con trai, không nhịn được phàn nàn: "Con xem có món gì mà con thấy không ngon không?"
Con trai cô ăn bánh quy không ngớt, cũng không biết bánh quy đó có ma lực gì mà thể chất của Ngôi Sao bây giờ đã tốt hơn nhiều. Mấy ngày không ăn bánh quy cũng không thấy biếng ăn trở lại. Rõ ràng là đã cải thiện được tận gốc tật biếng ăn.
Nhưng đây cũng không hẳn là tin tốt. Trước đây con trai không ăn gì Phí Như đau đầu, bây giờ con trai ăn như hạm, Phí Như càng đau đầu hơn.
Mấu chốt là bà nội lại không thấy có vấn đề gì, Ngôi Sao muốn ăn gì cũng cho.
"Mẹ, đừng nói đến gà hầm nữa, cả nhà chúng ta đều phải giảm béo đi."
Đỗ Tầm là chủ nhà máy sản xuất bánh quy, thiếu ai chứ không thể thiếu phần của anh được. Trong nhà có mấy thùng bánh quy, cả nhà bốn người đều ăn như đồ ăn vặt.
Ăn qua ăn lại, Phí Như gần đây đã lo c.h.ế.t đi được vì tăng mười cân.
Bà nội cũng béo lên hơn chục cân, Đỗ Tầm thì bụng phệ cả ra.
Phí Như thực ra không quen ở trên núi. Lần này đồng ý đến ở cùng mẹ chồng hai tháng là vì nghĩ không khí trên núi trong lành, đồ ăn sạch sẽ, cô có thể nghỉ ngơi, nhân tiện giảm béo.
Còn Đỗ Tầm, anh đến để thị sát tình hình cửa hàng và nhà máy, tiện thể gặp gỡ họa sĩ trẻ tài năng thiết kế bao bì để chốt lại công việc.
Cả nhà lái xe đến thị trấn Phương Bình, vừa kịp lúc chợ sáng sắp tan.
Xa xa thấy một bãi xe lớn, đường sá đều tắc nghẽn, Đỗ Tầm có chút ngạc nhiên.
"Đây là thị trấn Phương Bình sao?"
Mới bao lâu mà nơi này đã đông người như vậy?
Khó khăn lắm mới đỗ được xe vào bãi đỗ xe tạm thời có người hướng dẫn, Đỗ Tầm lúc này mới dắt vợ, mẹ và con trai đi qua con phố chợ sáng để về căn nhà đã mua.
Trên chợ sáng có thêm không ít quầy hàng, lúc này đều đã bán gần hết. Cả nhà mua bánh nướng vừa đi vừa ăn, tò mò nhìn ngắm sự thay đổi xung quanh.
Đi thẳng đến bờ sông, Đỗ Tầm chỉ vào một tòa nhà hai tầng mái đỏ cách đó không xa: "Cái kia kìa."
Ngôi nhà này mọi thứ đều tốt, chỉ là nằm sát bờ sông.
Trên bãi bồi ven sông, Diêu Vân đang cùng các cô giáo mẫu giáo sắp xếp đồ đạc mang đến hôm nay.
Cô hiệu trưởng dẫn theo mấy chục phụ huynh và các bé đang bắt cua trên bãi cạn. người lớn đi ủng nhựa, trẻ con thì có đứa dạn dĩ xuống nước được bố mẹ bế, đứa không dám thì đứng trên bờ cổ vũ.
"Bố ơi, con thấy con cua nhỏ rồi!"
"Mẹ ơi, mẹ cẩn thận nhé, đừng để bị kẹp đó!"
Đừng nhìn là trẻ con mà xem thường, đứa nào cũng lanh lợi lắm.
Ngôi Sao giãy giụa đòi xuống khỏi vòng tay của bố, tò mò chạy đến bờ sông xem náo nhiệt.
Vừa hay có một phụ huynh nhanh tay lẹ mắt, bắt được một con cua to bằng nắm tay trên đám rong trôi ở chỗ nước cạn, giơ lên khoe với con gái.
Một cô bé mập mạp vui mừng nhảy cẫng lên: "Bố giỏi quá!"
Con cua lớn dọa Ngôi Sao lùi lại một bước, cậu bé chưa từng thấy thứ gì giương càng múa vuốt như vậy! Phí Như định bế con trai về, nhưng Ngôi Sao vẫn hứng thú ngồi xổm bên bờ không chịu đi.
Phí Như huých tay Đỗ Tầm: "Anh xem con trai anh kìa, không lẽ lát nữa lại đòi ở lại ăn chực đấy."
Nhóm người kia trông như một đơn vị nào đó đang tổ chức team building cho trẻ em, nhà mình sao mà chen vào được.
Đỗ Tầm còn chưa kịp nói gì, cô hiệu trưởng ở cách đó không xa đã nghe thấy.
Nhìn thấy họ dắt theo một đứa trẻ trạc tuổi, bà cứ ngỡ họ cũng là phụ huynh có ý định cho con theo học, liền niềm nở chào hỏi.
"Vị phụ huynh kia, chúng tôi là trường mẫu giáo Hoa Hướng Dương, hôm nay là buổi họp mặt phụ huynh. Nếu anh chị muốn tham gia cũng không sao, bên này có ủng nhựa sạch sẽ."
Phí Như ngại ngùng, định từ chối. Đỗ Tầm lại nói nhỏ: "Hiếm khi gặp được, chúng ta cũng tham gia đi?"
Đỗ Tầm vừa nhìn thấy cua đồng liền nhớ lại tuổi thơ. Khi đó, điều kiện gia đình tuy bình thường nhưng cuộc sống nông thôn luôn có nhiều niềm vui. Anh thường cùng mấy đứa bạn tối tối đi bắt cua, bắt ve sầu, đôi khi còn bắt được cả bọ cạp. Bọ cạp phơi khô bán cho người buôn dược liệu cũng đổi được vài đồng.
Cua đồng thường không lớn lắm, một đêm có thể vớt được cả một xô. Mang về nhà nuôi trong ao sân, hôm sau cắt ra tẩm bột mì rồi chiên ngập dầu.
Những con cua đồng nhỏ giòn rụm, vàng óng, là một món ngon hiếm có của thời thơ ấu.
Đỗ Tầm tỏ vẻ háo hức, Phí Như cũng không nỡ làm chồng mất hứng.
"Vậy được thôi."
Cô hiệu trưởng đến giới thiệu luật chơi. Bắt cua là hoạt động đầu tiên trong ngày, cũng là một trong những hoạt động gắn kết gia đình của nhà trường. Nội dung là các gia đình sẽ cùng nhau bắt thủy sản.