Đối phương hiển nhiên đã điều tra về chuyện của tôi rồi.
Hơn nữa còn điều tra rất rõ ràng.
Tôi nhìn gương mặt khẩn cầu của Trần Hướng Đông, lắc đầu nói: "Vì ông đã điều tra rồi. Ông hẳn đã nghe nói qua, ngành nghề của chúng tôi coi trọng duyên phận. Hôm đó tôi đã hai lần muốn cứu cô bé, đều bị chính cô bé tự cắt đứt duyên phận. Có những chuyện, trời đã định thì không thể miễn cưỡng, dù tôi có ra tay cũng chưa chắc cứu được cô bé. Thưa ông Trần, ông vẫn nên tìm cách khác đi."
Trời không cho cứu, dù tôi có ra tay, cũng sẽ gặp vô vàn trở ngại.
Trần Hướng Đông ngồi bệt xuống đất, quay đầu nhìn người thanh niên đã hỏi chuyện tôi lúc nãy.
Người thanh niên hỏi tôi: "Thưa cô Hứa, thế nào mới tính là duyên phận của các cô chưa đứt?"
"Rất đơn giản, cho tôi một lý do nhất định phải cứu cô bé." Tôi đáp.
Người thanh niên sững sờ một chút.
Tôi thở dài một tiếng: " Tôi không có lý do nhất định phải cứu cô bé. Các vị, xin mời về!"
"Chỉ cần cô có thể cứu Phi Phi, tôi có thể nói cho cô biết tung tích của Đèn Trường Minh." Người thanh niên đột nhiên mở miệng.
Tôi nghe câu này, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người thanh niên đó.
Đèn Trường Minh, là một món quỷ khí mà tôi vẫn luôn tìm kiếm.
Chỉ là rất ít người biết chuyện này.
"Sao cậu biết Đèn Trường Minh? Cậu còn biết gì nữa?" Tôi lạnh giọng hỏi.
Người thanh niên mở miệng: " Tôi không biết chuyện khác, nhưng tôi và ông chủ Dương của Cầm đồ Thiên Bảo là bạn bè, ông ấy biết cô đang tìm một chiếc Đèn Trường Minh khảm vàng vân chim. Tình cờ là cách đây không lâu tôi đã nhìn thấy chiếc Đèn Trường Minh đó."
Đèn Trường Minh khảm vàng vân chim.
Đây chính là tên đầy đủ của chiếc đèn đó.
Ba năm trước, tôi đã dùng chiếc đèn đó để giữ lại hơi thở cho cha tôi một ngày một đêm, đồng thời cũng hao tổn ba mươi năm dương thọ, chỉ trong một đêm tóc đã bạc trắng.
Thế nhưng, khi tôi tỉnh dậy từ cơn hôn mê, chiếc đèn đó lại biến mất.
Chỉ khi tìm được chiếc Đèn Trường Minh đó, tôi mới có thể tìm lại được một phần dương thọ đã hao tổn.
Tuy nhiên, đối phương nói đã nhìn thấy chiếc đèn đó, tôi không tin.
"Cậu nói nhìn thấy là nhìn thấy sao? Sao tôi tin cậu được?" Tôi kiềm chế sự thôi thúc trong lòng, lạnh giọng nói: "Muốn tôi ra tay cũng được, mang chiếc đèn đó đến trước mặt tôi, tôi sẽ ra tay cứu Trần Phi Phi."
Người thanh niên im lặng một lát, nói: "Thưa cô Hứa, nói thật, tôi không thể giao chiếc đèn đó cho cô. Tôi chỉ có thể nói cho cô biết nó đang ở đâu, có lấy được hay không, cũng chỉ có thể dựa vào chính cô mà thôi."
Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng gật đầu: "Được! Nói cho tôi biết tung tích của Đèn Trường Minh ở đâu, tôi có thể ra tay cứu Trần Phi Phi."
"Thưa cô Hứa, nếu cô không tin tôi, tôi có thể bảo người chụp một bức ảnh Đèn Trường Minh cho cô. Đợi khi cô cứu Trần Phi Phi xong, tôi nhất định sẽ nói cho cô biết tung tích của chiếc đèn đó." Người thanh niên cố chấp đáp.
Tôi nhíu mày nhìn người thanh niên.
Người thanh niên chỉ im lặng nhìn tôi.
"Cậu tên gì?" Tôi lạnh giọng hỏi.
Người thanh niên cung kính đáp: " Tôi tên Trương Chu."
Họ Trương? Một họ lớn. Tuy nhiên, không có người họ Trương nào từng có giao thiệp với tôi.
"Không thấy ảnh, tôi sẽ không cứu người." Tôi nhìn thẳng vào mắt Trương Chu, lạnh giọng đáp.
Trương Chu gật đầu, nói: "Cho tôi hai ngày! Trong hai ngày, tôi sẽ mang ảnh đến tìm cô."
Hai ngày ư?
Tôi nhìn Trần Hướng Đông và Trương Chu rời đi, bất giác siết chặt góc áo mình.
Ba năm rồi, tôi khổ sở tìm kiếm Đèn Trường Minh suốt ba năm trời, vậy mà không ngờ hôm nay lại nhận được tin tức về nó.
5
Tôi tên Hứa Tâm.
Ba năm trước, tôi còn trẻ đẹp, là hoa khôi của mấy khóa Đại học KH-CN Trung Quốc.
Nhưng rồi sau đó, bố tôi mắc một căn bệnh quái lạ. Trước khi lâm chung, ông gọi tôi về nhà, giao lại cửa hàng đồ cổ tên Tâm Trai này cho tôi.
Khiến tôi, một người con gái xuất chúng vốn dĩ nên nghiên cứu khoa học, cống hiến cho Tổ quốc, lại trở thành một bà chủ cửa hàng đồ cổ nhỏ.
Cũng chính đêm đó, tôi đã dùng Đèn Trường Minh và bị hút mất ba mươi năm dương thọ.
Cửa hàng Tâm Trai này là tài sản tổ truyền của gia đình họ Hứa chúng tôi, những đồ vật bên trong đa phần là quỷ khí được các đời của gia tộc Hứa thu thập.
Cái gọi là quỷ khí, chính là đồ vật chôn cất bị nhiễm âm khí.
Đồ cổ trên thế gian này chia làm ba loại: một loại gọi là đồ cổ, một loại gọi là minh khí, và một loại nữa cũng gọi là minh khí.
Cái gọi là đồ cổ, chính là những vật phẩm cũ lưu truyền từ xa xưa.
[Minh khí (vật dụng sáng), là vật phẩm chôn cất, nhưng loại vật phẩm này khác với vật chôn cất thông thường, không được chôn trong quan tài, cũng không phải vật mà chủ mộ từng dùng, nên không bị nhiễm âm khí từ xác chết.]
[Loại cuối cùng, minh khí (vật phẩm giới âm), chính là vật phẩm được chôn cùng trong quan tài.
Ba loại vật phẩm này, chỉ cần được chôn dưới đất, nhiễm đủ âm khí, đều có khả năng trở thành quỷ khí.
Quỷ khí sở hữu đủ loại năng lực quỷ dị.
Giống như Đèn Trường Minh tôi từng dùng, chỉ cần được thắp lên, nó có thể giữ lại hơi thở cuối cùng của người sắp chết.