Khi anh còn ở đó, anh có thể bảo vệ cô không bị bất cứ ai làm tổn thương. Nhưng nếu có một ngày anh không còn nữa, anh cũng muốn đảm bảo cô gái của anh có thể sống tốt trong thế giới này.
Anh không dám tự cao tự đại nói rằng có thể che chắn cho Trà Trà cả đời, không rời một tấc. Vậy thì anh phải cho cô tất cả những gì anh có thể.
Trăng lên giữa trời, Vụ Trà mệt đến mức không đánh nổi nữa, ngã ngồi trên mặt đất rên rỉ, Sở Hà Thiên liền nửa ngồi xổm bên cạnh cô, vỗ vỗ vai mình.
Khóe môi Vụ Trà hơi cong lên, nhưng lại nhanh chóng kìm nén xuống, xụ mặt hung dữ hỏi: "Làm gì!"
Sở Hà Thiên: "Lên đi, anh cõng em về."
Vụ Trà: "Đây là anh tự nói đó nha."
Sở Hà Thiên: "Lên đi."
Khóe miệng Vụ Trà không thể ngăn được mà nhếch lên, cô bò dậy từ mặt đất, leo lên lưng anh.
Sở Hà Thiên vững vàng đứng dậy, cõng cô đi về phía thành.
Vụ Trà ngẩn ngơ trên lưng anh ngẩng đầu ngắm sao, bắp chân rủ xuống hai bên hông anh loạng choạng, đung đưa.
Sở Hà Thiên không kìm được khẽ bật cười.
Ánh trăng vừa lúc.
Lăng Thành.
Phủ đệ độc lập của Thiên Mã dong binh đoàn. Một tâm phúc của đoàn trưởng Thiên Mã lại dẫn theo một trị liệu sư trong thành bị đuổi ra khỏi phòng ngủ của đoàn trưởng.
Trị liệu sư ở bất kỳ thành phố nào cũng không có địa vị thấp, luôn kiêu ngạo tự cao. Lúc này bị người ta đuổi ra không chút tình cảm, mặt trị liệu sư không nhịn được, mặc dù biết đây là phủ đệ của đoàn trưởng Thiên Mã, hắn ta cũng không kìm được tức giận nói: "Được được được, là năng lực của tôi không được, không chữa khỏi cho đoàn trưởng các người được. Các người cứ đi mời cao nhân khác đi!"
Nói xong không màng tâm phúc kia giữ lại, vứt tay áo bỏ đi.
Tâm phúc không còn cách nào, nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt thở dài, đi lên gõ cửa.
Trong cửa truyền ra một tiếng gầm gừ đầy tức giận: "Cút!"
Tâm phúc khựng lại, cũng không muốn chọc giận đoàn trưởng lúc này, lặng lẽ rời khỏi đây, tiện thể cũng gọi những huynh đệ ở đây ra ngoài, tránh để bị liên lụy bởi đoàn trưởng.
Từ khi đoàn trưởng bị tên nhóc Sở Hà Thiên đó làm gãy chân, lại còn phát hiện vết thương này không thể chữa khỏi bằng dị năng, hắn ta càng ngày càng thất thường.
Đoàn trưởng Thiên Mã ngồi trên xe lăn nghe tiếng bước chân tâm phúc rời đi, trực tiếp quét tất cả chén trà trên bàn xuống.
Trong tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện phía sau đoàn trưởng Thiên Mã.
Hắn ta xuất hiện từ hư không, im lặng nhìn đoàn trưởng Thiên Mã đang cuồng nộ vô năng ở đây. Đợi hắn ta trút giận xong, rũ tay ngồi trên xe lăn thở phì phò, bóng đen áo đen bước lên phía trước không một tiếng động, một con d.a.o găm thon dài trực tiếp đặt ngang cổ hắn ta.
Đoàn trưởng Thiên Mã cả người cứng đờ, trong cổ họng phát ra vài tiếng "hô hô" không rõ ý nghĩa, tay trực tiếp sờ về phía bên hông.
Bóng đen kia trực tiếp ấn d.a.o găm xuống một chút, thờ ơ nói: "Đừng nhúc nhích nhé."
Đoàn trưởng Thiên Mã lập tức cứng đờ không dám động. Cùng lúc đó, hắn ta trong đầu nhanh chóng nghĩ rốt cuộc là ai muốn g.i.ế.c mình, và có thực lực như vậy.
Sau đó hắn ta liền nghe thấy kẻ thần bí kia mở miệng nói: "Rất tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng nhúc nhích nhé."
Đoàn trưởng Thiên Mã tự biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, lập tức gật đầu với biên độ nhỏ.
Bóng đen dường như hài lòng, sau đó thong thả ung dung nói ra ý đồ đến chuyến này của mình: "Kẻ đã đánh gãy chân ngươi tên là gì?"
Hắn ta đến tìm người sao? Hơn nữa là tìm người đó?
Đoàn trưởng Thiên Mã giật mình, lập tức quên cả mối đe dọa cái chết.
Hắn ta mở miệng hỏi: "Ngài... muốn tìm hắn ta?"
Dao găm lại ấn xuống một phân: "Trả lời."
Đoàn trưởng Thiên Mã lập tức mở miệng nói: "Sở Hà Thiên, hắn tên là Sở Hà Thiên."
Bóng đen khẽ "À" một tiếng, hỏi: "Sở Hà Thiên hiện tại ở đâu?"
Lòng đoàn trưởng Thiên Mã vừa động, không chút do dự nói: "Hắn hiện tại ở Nguyệt Thành, hắn cùng Hỏa Minh Tiểu Đội cùng đi Nguyệt Thành."
Hắn ta trong lòng thầm tính toán, nếu cường giả hung thần áo đen phía sau này là đến tìm Sở Hà Thiên gây rắc rối, vậy thì cái chân của hắn... Có người báo thù cho hắn rồi.