Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 135

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Anh cúi đầu nhìn, phát hiện trong lòng bàn tay có thêm một... miếng thịt khô? Chính là loại thịt khô mà anh thường thấy Vụ Trà ăn vặt.

Sở Hà Thiên không nghĩ ngợi gì, không chút do dự ăn ngay.

Hai người đi ra ngoài thành, đến bãi đất trống mà họ thường xuyên luyện tập Cung Chiến Thuật.

Lúc này, trên tường thành không một bóng người bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình thiếu niên gầy gò, đội mũ đen, mặc áo gió đen, trang phục lại có ba phần tương tự với Sở Hà Thiên.

Trong tay hắn ta cầm một con d.a.o găm ám quang.

Sở Hà Thiên đứng yên ngoài tường thành, như cảm nhận được điều gì, hắn ngước nhìn lên.

Trên tường thành, một thiếu niên mặc đồ đen đang cúi người hành lễ với hắn, ngón tay búng nhẹ vành nón rồi mỉm cười.

Nếu không kể đến con d.a.o găm trong tay, thì dáng vẻ tao nhã, lịch thiệp của hắn chẳng khác nào một quý ông đến nhà người khác làm khách.

Sở Hà Thiên mặt không đổi sắc, khẽ đưa tay kéo Vụ Trà ra sau lưng mình.

Vụ Trà dường như cũng nhận ra điều gì, lập tức quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của thiếu niên trên tường thành.

Đó là một đôi mắt lạnh lẽo đến mức khiến người ta cảm thấy nguy hiểm tột độ.

Dù gương mặt hắn nở một nụ cười không chê vào đâu được, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng giá ngàn năm.

Vụ Trà thót tim, vội đưa tay nắm chặt cây cung Phá Nguyệt. Ni Ni cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, nhanh chóng lao từ trên trời xuống, đậu trên vai cô, đôi mắt ưng sắc lẻm nhìn chằm chằm vào vị khách không mời.

Ngay sau đó, thiếu niên áo đen biến mất khỏi tường thành trong chớp mắt và xuất hiện ở một nơi cách họ chưa đầy ba mét.

Vụ Trà theo phản xạ kéo căng cung, một mũi tên vàng óng đã kẹp giữa những ngón tay, sẵn sàng phóng đi.

Thiếu niên mỉm cười, nhấc chân định bước về phía họ.

Vụ Trà nghiến chặt răng, mím môi, một cảm giác nguy hiểm cực lớn đang đè nặng lên cô, khiến cô gần như không kiểm soát nổi sát ý mãnh liệt trong lòng, mũi tên trên tay chỉ trực chờ rời khỏi dây cung.

Bầu không khí giữa hai bên căng như dây đàn, hay nói đúng hơn, chỉ có Vụ Trà là đơn phương căng thẳng tột độ.

Vào thời khắc mấu chốt, Sở Hà Thiên cất giọng lạnh nhạt: “Ngươi dám bước thêm một bước, ta sẽ không cho ngươi cơ hội nói chuyện.”

Ngay khi Sở Hà Thiên lên tiếng, cảm giác như bị thú săn mồi khóa chặt quanh người Vụ Trà lập tức tan biến, áp lực trên người cô cũng không còn nữa.

Thiếu niên khẽ “A” một tiếng, bàn chân vừa nhấc lên cũng từ từ thu về.

Hắn ngẩng mặt nhìn Sở Hà Thiên, cười nhẹ, giọng điệu như thể đã thân quen từ lâu: “Anh bây giờ vẫn giống hệt mười năm trước.”

Đây là người thứ hai nhắc đến “quá khứ” ngay trước mặt hắn.

Sở Hà Thiên: “Trước đây ta có quen ngươi sao?”

Nghe Sở Hà Thiên nói vậy, thiếu niên đột nhiên phá lên cười, dường như vừa nghe được một câu chuyện vô cùng vui vẻ, hắn cười đến mức phải ôm bụng.

Sở Hà Thiên khó hiểu nhìn hắn, chau mày thắc mắc.

Lúc này, Vụ Trà cũng không còn cảm giác nguy hiểm như khi mới gặp đối phương. Nhìn bộ dạng có phần cường điệu của thiếu niên, cô cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, liền thì thầm với Sở Hà Thiên: “Sao ngày xưa anh toàn quen mấy kẻ tâm thần vậy?”

Một La Khâm đã có phong thái hành xử không bình thường, kẻ này lại càng có những hành vi có thể xếp thẳng vào loại bệnh hoạn.

Trước khi mất trí nhớ, rốt cuộc Sở Hà Thiên là người như thế nào?

Sở Hà Thiên: “…Ta không biết, ta quên rồi.”

Trong khi Sở Hà Thiên bị câu nói của Vụ Trà làm cho hoài nghi nhân sinh, thì ở phía bên kia, thiếu niên đã cười đủ, ngẩng đầu nhìn hắn, tấm tắc: “Thì ra, anh thật sự đã mất trí nhớ.”

Thiếu niên đứng thẳng người, cúi đầu cởi chiếc mũ đen trên đầu, để lộ gương mặt vẫn luôn giấu dưới vành mũ… một gương mặt có phần đáng sợ.

Nửa bên trái khuôn mặt và toàn bộ cằm của hắn vẫn lành lặn, da trắng như ngọc, ngũ quan tuấn tú phi thường. Nhưng nửa bên phải lại như bị thứ gì đó gặm nát, phần da thịt đã biến mất, để lại những lỗ nhỏ lồi lõm, vài chỗ thậm chí còn lộ ra cả xương trắng.

Nửa mặt thiên thần, nửa mặt Tu La.

Thiếu niên không hề để tâm mà phơi bày gương mặt mình. Hắn cởi mũ, nhìn chiếc mũ trong tay, rồi lại nhìn Sở Hà Thiên, cười nói: “Ta đương nhiên biết anh. Mười năm trước, khi anh rời khỏi viện phúc lợi, anh chỉ để lại chiếc mũ này. Ta đã nhặt nó lên từ vũng máu, giặt sạch sẽ và giữ gìn suốt mười năm, chỉ đợi có ngày được đội nó đến tìm anh.”

Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 135