Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 156

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nhưng chỉ khó xử một lúc, cô nàng “ trà xanh” kia hiển nhiên đã tự mình vực dậy tinh thần, tiếp tục bắt chuyện với Sở Hà Thiên: “Đám ma mị ngoài bìa rừng ban nãy đều do anh tiêu diệt hết sao? Anh lợi hại thật đấy, có thể cho em biết dị năng của anh là gì không?”

Sở Hà Thiên lạnh nhạt liếc cô ta một cái, không nói gì.

Cô ta chẳng hề để tâm, vuốt tóc rồi nói: “Em là hệ trị liệu, sau này nếu có cơ hội, sau khi anh chiến đấu xong em có thể giúp anh trị thương.”

Lần này Sở Hà Thiên mở miệng: “Chắc là không có cơ hội đâu.”

Cô gái cụp mắt thở dài: “Không có cơ hội cũng không sao, quen biết được anh là em vui rồi.”

Giọng điệu du dương uyển chuyển, yếu đuối đáng thương.

Nhưng sự chú ý của Sở Hà Thiên rõ ràng không đặt vào lời cô ta nói, anh đang hơi để tâm đến Vụ Trà đang nấp sau lưng mình.

Không biết tại sao, người cô hơi run run, bàn tay nắm áo anh cũng khẽ run rẩy.

Sở Hà Thiên rất muốn quay đầu lại xem.

Vụ Trà vội vàng đẩy nhẹ anh một cái.

Hai người âm thầm tương tác, cô gái kia cũng bắt đầu bày tỏ lòng mình.

Sau đó, Vụ Trà liền nghe được câu thoại “ trà xanh” kinh điển nhất.

Cô gái: “Em thật ngưỡng mộ bạn gái của anh, cô ấy có người bạn trai lợi hại như anh che chở, chắc chắn sống rất hạnh phúc. Em thì khác, chỉ là một hệ trị liệu mà cũng phải theo ra ngoài hộ tống săn ma.”

Vụ Trà: Khụ khụ khụ khụ!

Ngoài đời thật sự có người nói ra những lời như vậy sao!

Cô kinh ngạc!

Mà Sở Hà Thiên lần này, cuối cùng cũng bị cô ta thu hút sự chú ý.

Anh không để ý những gì cô ta nói ở phía sau, chỉ chú ý đến vế trước khi cô ta gọi Vụ Trà là “bạn gái của anh ”.

Anh có chút vui vẻ, nhưng lại cảm thấy Vụ Trà đang ở ngay đây, mình không nên đắc ý ra mặt.

Nhưng, anh cũng không muốn phản bác cách gọi này.

Thế là, anh lựa nhẹ tránh nặng, mở miệng nói: “Trà Trà rất lợi hại, gặp được cô ấy là may mắn của tôi.”

Đôi khi anh tự hỏi, có phải mình đã dùng hết vận may tích góp cả nửa đời trước để gặp được Vụ Trà, mới có phúc gặp được một tinh linh tựa như ánh sáng như vậy.

Ông trời cho anh mười năm dày vò, rồi lại mang Vụ Trà đến khi anh lâm vào tuyệt cảnh.

Kể từ đó, mười năm khổ cực đều trở nên không đáng nhắc tới, cô là ánh sáng duy nhất trong đời anh.

Nếu phải dùng mười năm khổ cực để đổi lấy Vụ Trà, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Nếu trên đời có thần linh, thì vị thần đó nhất định là một người rất khôn khéo, dùng mười năm tra tấn để nuôi ra một con mãnh thú, rồi khi mãnh thú sắp phá cũi lao ra, lại phái một vị thiên sứ hạ xuống bên ngoài lồng sắt, xoa dịu sự hung tàn của nó, hóa giải nỗi bất cam của nó, từ đó khiến nó cam tâm tình nguyện thu lại móng vuốt, nằm im trong lồng.

Lúc anh nói những lời này, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên một vẻ bình thản và dịu dàng.

Người phụ nữ đang cố tán tỉnh Sở Hà Thiên lập tức không nói nên lời.

Cô ta là phụ nữ, một người phụ nữ từng trải tình trường, cô ta đương nhiên biết khi một người đàn ông lộ ra vẻ mặt như vậy có nghĩa là gì, đặc biệt là một người đàn ông lạnh lùng và mạnh mẽ như thế.

Cô ta hoàn toàn không có cửa.

Còn Vụ Trà, cô cắn môi sau lưng Sở Hà Thiên, đột nhiên đưa tay kéo nhẹ tay áo anh.

Sở Hà Thiên dừng lại, lần này quay đầu lại.

Anh cúi đầu nghiêm túc nhìn cô.

Vụ Trà lần này cũng không quan tâm bị người khác nhìn thấy mình đã tỉnh sẽ xấu hổ hay không, cô chớp mắt, nhẹ giọng nói với anh: “Em cũng rất may mắn.”

Giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng Sở Hà Thiên đã nghe được.

Cô cảm thấy, có thể gặp được chính mình, cô cũng rất may mắn.

Sở Hà Thiên lắc đầu: “Không, anh mới là người may mắn nhất.”

Vụ Trà khẽ hừ một tiếng.

Cô chính là người có chỉ số may mắn cộng thẳng đến max điểm, nếu so về may mắn, ai có thể so được với cô chứ.

Sở Hà Thiên khẽ cười, kéo cô vào lòng, để cô tìm một tư thế thoải mái nằm nghỉ.

Khi ở trong rừng, Vụ Trà thường xuyên dựa vào lòng Sở Hà Thiên để nghỉ ngơi, việc này họ làm đã quen, rất tự nhiên, ngược lại khiến những người xung quanh vô cớ bị ăn một bụng “cẩu lương”.

Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 156