Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 204

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Và đối với họ, việc Thần Điện mở cửa mỗi năm một lần chính là một cơ hội tốt.

Cô muốn vào ngày này vạch trần tất cả mọi thứ trước mặt mọi người.

Sau khi cô nói ý nghĩ của mình với Sở Hà Thiên, cô thấp thỏm chờ đợi phản ứng của anh.

Người đàn ông đã chứng kiến mặt ác độc nhất của nhân tính này không hề cảm thấy cô ngây thơ, chỉ nghiêm túc gật đầu, nói: “Nếu chuẩn bị vào ngày Thần Điện mở cửa, chúng ta bây giờ phải bắt đầu hành động.”

Vụ Trà được khẳng định, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Có phải hơi muộn không?”

Sở Hà Thiên chắc chắn lắc đầu: “Sẽ không.”

Ngay sau đó, anh hành động rất quyết đoán, mặc chiếc áo khoác vừa mới cởi ra, nói: “Chúng ta bây giờ bắt đầu hành động, còn một ngày hai đêm, anh đảm bảo vào ngày Thần Điện mở cửa có thể thần không biết quỷ không hay công bố chân tướng trong Thần Điện ra.”

“Bước đầu tiên, trước hết hãy xem Thần Điện tìm nhiều đứa trẻ không nơi nương tựa như vậy để làm gì, thuận tiện bảo vệ những đứa trẻ còn sống không bị tổn thương.”

“Trà Trà, em muốn ác giả ác báo, anh sẽ để nó ác giả ác báo.”

Anh sải bước lên cửa sổ, vỗ vỗ vai mình, nói: “Lên đi, tiểu kỵ sĩ chính nghĩa của anh, chúng ta cùng đi.”

Vụ Trà vui vẻ cười lên, trực tiếp nhào lên vai Sở Hà Thiên.

Nghe thấy tiếng cười của Vụ Trà, khóe miệng Sở Hà Thiên cong lên một nụ cười không quá rõ ràng.

Đây là âm thanh thiên đường của đời anh.

Nguyệt Thành.

La Khâm tốn công tốn sức đuổi đám lính đánh thuê đoàn Vào Đông khó chơi đi, sau đó đóng cửa lại mở ra một tấm bản đồ, trên bản đồ một thành phố phía bắc được đánh dấu bằng một ký hiệu tươi đẹp, nói với ba người đang nhìn mình: “Chúng ta đến đây.”

Hai chị em Ngưng Vân, Ngưng Đóa đều nhận ra đó là đâu, chỉ có Nghiêm Tầm ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu ạ?”

Ngưng Đóa lạnh lùng nói: “Trại trẻ mồ côi Ánh Mặt Trời Thần Lộ, nơi tôi và chị tôi đã chạy ra, cũng là nơi phó đoàn trưởng của chúng ta đã chạy ra, còn là nơi Sở Hà Thiên đã đại sát tứ phương.”

Ngưng Vân nhìn bản đồ, cười khẽ, nói: “Phó đoàn trưởng, anh lừa lính đánh thuê đoàn Vào Đông đến từng thành phố phía bắc để hỏi thăm, còn mục đích của bốn chúng ta thì lại rất rõ ràng.”

La Khâm xoa xoa mày: “Nếu tôi biết nhóm người này khó chơi và không có đầu óc như vậy, tôi thà làm một mình cũng không cho họ đến, thật không biết Sở Hà Thiên lúc trước đã nhẫn nhịn họ thế nào. Chỗ tốt duy nhất của họ là người đông, danh tiếng cũng mạnh hơn một chút, họ ra tay điều tra, dù sao cũng tốt hơn chúng ta như ruồi không đầu bay loạn.”

Anh ta nói, dùng tay chỉ vào dấu đỏ trên bản đồ, nói: “Họ đi đường của họ, vốn dĩ cũng không định để họ có tác dụng gì lớn, chúng ta trước hết tập trung đột kích một chút.”

Ánh mắt anh ta xa xăm: “Sở Hà Thiên tuyệt đối không phải là người ngồi chờ chết, cho dù anh ta thật sự bị bắt, sau khi chạy ra nơi đầu tiên anh ta sẽ đến nhất định là đây.”

Lễ hội mừng sinh nhật Thiên Sứ kéo dài ba ngày cuối cùng cũng kết thúc. Vào sáu giờ tối ngày thứ tư, Thần Điện sẽ mở cửa.

Hầu hết cư dân của Thành Thiên Sứ đều mong chờ khoảnh khắc này, và Tiểu Lý Hiệt cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu những người khác trông mong được diện kiến thần linh, thì cậu bé lại có một nỗi chờ đợi khác, thật hơn, gần gũi hơn: cậu chờ em gái mình.

Đã nửa năm rồi cậu chưa được gặp em, và lần Thần Điện mở cửa này là cơ hội duy nhất trong năm. Đó là đứa em gái mà cậu đã nương tựa vào nhau để sống sót.

Cậu vẫn nhớ như in ngày em gái được sứ giả áo trắng đến đón đi. Đó rõ ràng là một cơ hội đổi đời mà người khác tranh giành còn không được. Vậy mà em gái cậu lại do dự, ngập ngừng hỏi vị sứ giả tôn quý: "Thưa ngài, có thể... có thể cho anh trai cháu đi cùng không ạ?"

Vị sứ giả mỉm cười ôn hòa, nhưng trong ánh mắt lại là sự từ chối không thể lay chuyển. Em gái cậu thấy vậy liền cau mày, định mở miệng từ chối.

Đứng bên cạnh, cậu bé sốt ruột như lửa đốt. Cậu sợ em gái sẽ bỏ lỡ một cơ hội ngàn vàng, nên vội vàng khoác vai em, đánh bạo nhận lời thay em trước mặt vị sứ giả. Em gái còn quá nhỏ, chưa hiểu được ý nghĩa của việc này. Thấy anh trai tự ý quyết định, cô bé đã buồn bã, giận dỗi rất lâu.

Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 204