Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 207

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lời nói đầy kích động của Hồng Bào Sứ vừa dứt, đám đông bên ngoài đang c.h.ế.t lặng vì biến cố bỗng xôn xao trở lại. Tiếng bàn tán nổi lên, có người cầu xin Thiên Sứ tha thứ, có người chất vấn người đàn ông lạ mặt, và cũng có kẻ lớn tiếng chửi rủa, rằng Thiên Sứ nhất định sẽ trừng phạt hắn.

Giữa đám đông hỗn loạn, chỉ có Tiểu Lý Hiệt là kinh ngạc đến thất thanh. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng ngược sáng trong Thần Điện, nghe giọng nói quen thuộc, đầu óc hoàn toàn rối loạn.

Đó... đó không phải là anh Sở sao? Tại sao anh ấy lại ở đây? Tại sao lại đối đầu với Thần Điện?

Đứng cạnh cậu, người cô tốt bụng cũng ngừng chửi bới, cau mày nghi hoặc: "Cậu thanh niên này trông quen quen..." rồi cô cũng kinh ngạc nhận ra: "Đây không phải là cậu trai hôm nọ dắt bạn gái đi mua đồ sao? Sao bây giờ lại... Hóa ra không phải người tốt à?"

Giữa những tiếng ồn ào, Sở Hà Thiên bật cười nhẹ.

"Thay vì chất vấn ta," hắn nói, " sao các người không giải thích trước xem tại sao dưới huy hiệu Thiên Sứ của các người lại giấu một huy hiệu khác?"

Giọng hắn không lớn, nhưng lại dễ dàng át đi mọi tiếng xì xào, vang vọng đến tai từng người. Mọi người lúc này mới nhớ ra, sau khi luồng sét phá nát huy hiệu Thiên Sứ, thứ lộ ra là một huy hiệu hoàn toàn xa lạ. Tại sao nó lại được giấu ở đó? Đây chẳng phải là một sự sỉ nhục đối với Thiên Sứ chí cao vô thượng sao?

Một vài người trong đám đông bắt đầu tỉnh táo lại, nhận ra có điều không ổn. Tín ngưỡng của họ dành cho Thiên Sứ là tuyệt đối, vượt xa cả sự tin tưởng dành cho Thần Điện. Thần Điện chỉ là người thừa hành ý chí của Thiên Sứ, không có tư cách làm nhục ngài. Những ánh mắt nghi ngờ bắt đầu hướng về Hồng Bào Sứ.

Đây là lần đầu tiên Hồng Bào Sứ nếm trải cảm giác bị "phản phệ" bởi chính tín ngưỡng mà ông ta gầy dựng. Nhưng dù sao cũng là kẻ từng trải, ông ta nhanh chóng trấn tĩnh, cười lạnh: "Ta chưa bao giờ biết dưới huy hiệu Thiên Sứ lại có thứ khác. Kẻ như ngươi có thể lẻn vào Thần Điện không một tiếng động, thì cũng có thể lén giấu một cái huy hiệu vào đó."

Sở Hà Thiên cười đầy ẩn ý: "Vậy thì ngươi cứ nhìn cho kỹ xem, chuyện sắp tới đây có phải là do ta lén lút làm ra không."

Nói xong, hắn quay lại nhìn vào bóng tối, dịu dàng hỏi: "Trà Trà, xong chưa?"

Một giọng nói trong trẻo, có chút hổn hển đáp lại: "Xong rồi, xong rồi đây. Mệt c.h.ế.t đi được."

Dứt lời, một người mặc đồng phục vệ binh Thần Điện bị ném ra. Rồi một người nữa, rồi lại một người nữa... Tất cả đều mặc trang phục vệ binh, bị ném chồng lên nhau trước mặt Hồng Bào Sứ, chẳng mấy chốc đã tạo thành một ngọn núi người nhỏ.

Cả sảnh đường c.h.ế.t lặng trước cảnh tượng này.

Sau khi ném ra hơn chục người, giọng nói kia cuối cùng cũng ngừng lại. Trong sự im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, mọi người nghe thấy cô gái lẩm bẩm: "Không biết ăn cái gì mà lớn, nặng c.h.ế.t đi được."

Người đàn ông bí ẩn mỉm cười cực kỳ dịu dàng: "Anh đã nói việc nặng cứ để anh làm, em cứ nhất quyết giành với anh."

Lúc này, một thiếu nữ nhỏ nhắn xoa xoa cánh tay bước ra từ bóng tối. Khoảnh khắc gương mặt cô lộ ra, cả đại sảnh u ám dường như bừng sáng.

Cô càu nhàu với người đàn ông: "Nếu không phải anh dễ dọa bọn trẻ con khóc thét lên, em mới không làm việc mệt mỏi này đâu. Tất cả là tại anh!"

Nói rồi, cô lại kéo ra một chiếc rương sắt nặng trịch, đá nó đến trước mặt Hồng Bào Sứ, hất cằm: "Cái này nặng nhất đấy. Thành quả nghiên cứu bao nhiêu năm của các người trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tôi đóng gói lại rồi trả cho các người đây, không cần cảm ơn."

Sắc mặt Hồng Bào Sứ lúc này đã âm trầm đến đáng sợ. Ông ta thất thần quỳ xuống mở chiếc rương, bên trong chỉ là một mớ giấy vụn và mảnh thủy tinh hỗn độn. Hồng Bào Sứ tối sầm mặt, suýt nữa thì ngất đi. Được một sứ giả đỡ dậy, ông ta với đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô gái, run rẩy nói: "Các ngươi... tâm huyết bao năm của chúng ta... các ngươi sao dám..."

Thiếu nữ cười lạnh: "Chúng ta sao dám? Chuyện mất hết nhân tính như vậy các người còn làm được, mà còn dám hỏi chúng ta sao?"

Cô vừa dứt lời, một giọng nói rụt rè vang lên từ bóng tối.

Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 207