Bộ dạng không hề để ý đến kẻ địch của họ ở đây cuối cùng cũng có người không chịu nổi.
Trong hai cao thủ Cửu Khiếu, người không quen biết Sở Hà Thiên đã phớt lờ ám chỉ của đồng đội mình, trầm giọng mở miệng nói: “Các hạ chơi cũng đủ rồi, nếu không có việc gì thì mời các hạ tránh ra, Tuyệt Thành làm việc, chúng tôi không muốn làm tổn thương người vô tội.”
Anh ta vừa nói vậy, Sở Hà Thiên còn chưa có phản ứng gì, Vụ Trà đã bùng nổ trước.
Nàng buông đại thụ ra, nhìn những người bên dưới, cười lạnh nói: “Không muốn làm tổn thương người vô tội, vậy đại thụ trong mắt các người là đáng c.h.ế.t sao?”
Người kia nhíu mày, có chút đương nhiên nói: “Chỉ là một thực vật biến dị mà thôi.”
Vụ Trà trong lòng hiểu rõ, trong tâm trí của một số người, động vật biến dị và thực vật biến dị đều là những sinh vật không khác gì Ma Mị. Không phải đồng loại ắt có lòng khác, có thể tùy ý g.i.ế.c chết, cho dù những động thực vật biến dị đó chưa từng làm hại ai, họ cũng chưa bao giờ coi những động thực vật biến dị có chỉ số thông minh gần như ngang với con người là sinh mệnh có trí tuệ cao.
Từ khi tận thế mới bắt đầu, ba bên nhân loại, Ma Mị và động thực vật biến dị đã luôn ở trong trạng thái thù địch lẫn nhau. Họ đè nén không gian sinh tồn của nhau, cướp đoạt địa bàn, cuối cùng đạt đến một trạng thái tương đối cân bằng. Và nhân loại, với tư cách là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn trên trái đất trước đây, tự nhiên sẽ không cam tâm nuốt trôi cục tức này.
Nhưng Vụ Trà thì khác, khi nàng mới đến thế giới này, là được đại thụ cứu, và kẻ đuổi g.i.ế.c nàng lại là con người.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian yếu đuối nhất của mình, là Ni Ni đã ở bên cạnh nàng.
Có thể là vì cơ thể hiện tại của nàng là tinh linh, cũng có thể là vì cái gọi là “hiệu ứng chim non”, trên thế giới này, ngoài Sở Hà Thiên ra, người nàng tin tưởng nhất lại không phải là con người, mà là động thực vật biến dị.
Nghĩ đến đây, Vụ Trà cảm thấy có chút bình thản, không muốn tiếp tục tranh cãi với những người này về việc thực vật biến dị có vô tội hay không.
Lập trường vốn dĩ đã khác nhau.
Hơn nữa nàng biết, đối với những dị năng giả có thể sống sót đến bây giờ, vô tội hay không không quan trọng, lợi ích mới là quan trọng nhất. Chỉ cần có lợi ích, cho dù là người vô tội không có sức tự vệ cũng có người sẵn sàng động thủ.
Vụ Trà hít sâu một hơi, nói thẳng: “Các người có hai lựa chọn, hoặc là đi, hoặc là đánh. Hôm nay chỉ cần có chúng tôi ở đây, các người không thể nào động đến nó.”
Người kia lạnh lùng nói: “Khẩu khí lớn thật.”
Anh ta còn định nói gì đó, nhưng người đồng đội bên cạnh đột nhiên ngăn lại.
Người này từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn Sở Hà Thiên, cố gắng xác thực phỏng đoán trong lòng mình, và bây giờ, phỏng đoán đó đã được xác thực.
Anh ta nhìn Sở Hà Thiên, hỏi: “Các hạ có phải là Ác Ma Thiếu Niên của phương Bắc mười năm trước không?”
Sở Hà Thiên không phủ nhận, chỉ nói: “Ta họ Sở.”
Đây là thừa nhận.
Tất cả mọi người có mặt đồng thời hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Sở Hà Thiên tràn đầy sự kiêng dè, thậm chí là sợ hãi.
Bóng ma tâm lý mà Sở Hà Thiên để lại cho phương Bắc còn mạnh mẽ hơn họ tưởng tượng rất nhiều, đặc biệt là đối với các dị năng giả, trải nghiệm bị Sở Hà Thiên một mình đè bẹp nhiều năm trước phảng phất như vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Và hiện giờ, lịch sử phảng phất như sắp lặp lại.
Người nói chuyện kia biểu cảm thay đổi liên tục, cuối cùng nghiến răng, nói: “Sở tiên sinh, mười năm trước ngài có thể đè bẹp chúng tôi, nhưng không có nghĩa là 10 năm sau vẫn có thể như vậy. Mấy năm nay nhờ Sở tiên sinh ban tặng, dưới sự thúc giục của ngài, dị năng giả phương Bắc một ngày cũng không dám lơ là. Hôm nay chúng tôi không có ý định đối đầu với ngài, xin ngài hãy tránh ra, đừng để cả hai bên cùng bị tổn thương.”
Sở Hà Thiên không nói gì, hay nói đúng hơn là lười nói.
Thế là Vụ Trà nói thay hắn: “Các người đang tiến bộ, còn Sở… hắn chẳng lẽ đã nằm yên mười năm? Mười năm trước các người đều đánh không lại hắn, sao lại chắc chắn 10 năm sau có thể đánh thắng được?”