Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 88

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Vị đoàn trưởng kia lắc đầu, sang sảng cười nói: “Không không không, không phải tôi nhớ giỏi, người bình thường tôi ngay cả tên cũng lười nhớ. Nhưng cô và Sở huynh đệ, một người xinh đẹp như hoa một người anh hùng thiếu niên, khiến người ta muốn không nhớ cũng khó mà.”

Vụ Trà liền cúi đầu ngượng ngùng cười: “Ngài quá khen.”

Đoàn trưởng cười cười, đột nhiên hỏi cô: “Cô bé có hứng thú gia nhập dong binh đoàn Thiên Mã không?”

Nghe thấy hắn ta hỏi vậy, lòng Vụ Trà “thịch” một tiếng, thầm nghĩ đến rồi.

Cô, một dị năng giả đơn lẻ tam khiếu bé nhỏ, sao có thể có khả năng khiến Thiên Mã, dong binh đoàn lớn nhất Lăng Thành, mở miệng mời.

Đoàn trưởng dong binh đoàn Thiên Mã nhìn cô, trong lòng lại nghĩ về Sở Hà Thiên.

Nếu hôm nay là một cô bé 16 tuổi bình thường ở đây, dưới sự cám dỗ như vậy, cô ấy có lẽ đã đồng ý rồi.

Nhưng Vụ Trà nhìn rất rõ, giá trị của bản thân cô, và giá trị của cô trong mắt người khác.

Cô hơi trầm mặc một chút, khi ngẩng đầu lên đôi mắt trong sáng, cười từ chối: “Được ngài để mắt tới, nhưng tôi biết mình có bao nhiêu cân lượng, vẫn không đi kéo chân sau cho ngài đâu.”

Nói xong cũng không đợi đối phương có phản ứng gì, vội vàng gật đầu với hắn ta rồi lướt qua bên cạnh hắn, không quay đầu lại chạy đi.

Trời ơi, nói chuyện với loại hổ cười này thật sự đáng sợ.

Phía sau cô, đoàn Thiên Mã nhìn về phía Vụ Trà đi xa, hơi nheo mắt.

Đội ngũ phía sau hắn lặng im không tiếng động, duy chỉ có phó thủ khẽ hỏi hắn: “Đại ca, cô gái này cũng đáng để mời sao?”

Đoàn trưởng Thiên Mã thản nhiên gật đầu: “Đáng giá chứ.”

Phó thủ khó hiểu nói: “Nếu vì Sở Hà Thiên thì thật ra cũng không cần, một mình Sở Hà Thiên, hắn ta chỉ cần còn muốn tồn tại ở Lăng Thành, thì không thể cứ mãi từ chối lời mời của chúng ta.”

Đoàn trưởng Thiên Mã liếc nhìn hắn ta một cái, cười nhạt nói: “Ngươi biết cái gì.”

Phó thủ liền không nói gì nữa.

Bên kia, Vụ Trà rời khỏi sảnh giao dịch xong thì không về nhà, trực tiếp đi đến chỗ ở của Sở Hà Thiên, đứng ngoài cửa “cộc cộc cộc” gõ cửa.

Cô còn chưa kịp gõ Sở Hà Thiên ra, người hàng xóm bên cạnh Sở Hà Thiên “phụt” một tiếng liền mở cửa, thò đầu ra qua khe cửa nhìn về phía này, nhìn thấy là cô thì mắt sáng lên, cười hắc hắc không ngừng.

Người hàng xóm phấn khích nói: “Lại là cô à em gái, tôi vừa nghe tiếng gõ cửa đã biết là cô rồi, ngoài cô ra tôi chưa thấy ai khác tìm huynh đệ kia cả.”

Vụ Trà thì vừa thấy hắn ta trong lòng liền “thịch” một cái, cô kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ Sở Hà Thiên anh ấy lại đi ra ngoài rồi sao?”

Người hàng xóm còn chưa kịp trả lời, cửa phòng Sở Hà Thiên đã bị người từ bên trong kéo ra, giọng Sở Hà Thiên trầm thấp nói: “ Tôi không đi ra ngoài.”

Nói xong, Sở Hà Thiên nhìn về phía người hàng xóm kia, trầm giọng hỏi: “Cô ấy gõ cửa tôi, anh ra đây làm gì?”

Vụ Trà cũng theo đó nhìn về phía người hàng xóm kia.

Người hàng xóm cười hắc hắc không ngừng, gãi gãi đầu, liên tục nói: “ Tôi chỉ xem thôi, tôi chỉ xem thôi.”

Sở Hà Thiên im lặng nhìn hắn ta.

Người hàng xóm ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Được được được, tôi không xem tôi không xem, vậy tôi vào đây.”

Nói xong từ túi sờ sờ, giơ tay ném cho Sở Hà Thiên một điếu xì gà, nói: “ Tôi tự chế ở nhà, tuy là t.h.u.ố.c lá biến dị, nhưng hương vị còn khá tốt, anh nếm thử.”

Sở Hà Thiên giơ tay nhận lấy điếu thuốc, vẫn không hề nao núng, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”

Người hàng xóm kia cười hắc hắc, giơ tay vẫy vẫy về phía Vụ Trà, lớn tiếng nói: “Tiểu muội muội, lần sau gặp nha!”

Nói xong không đợi Sở Hà Thiên phản ứng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Sở Hà Thiên: “…”

Anh không nói gì nhìn về phía cánh cửa kia, tránh sang một bên cho Vụ Trà vào.

Vụ Trà cũng bị người hàng xóm kia chọc cho bật cười, không nhịn được nói: “Người hàng xóm của anh thật sự thú vị.”

Sở Hà Thiên cúi đầu nhìn điếu xì gà trong tay, không biết tại sao càng nhìn càng không vừa mắt.

Anh giơ tay đặt điếu thuốc lên tủ cao, không nói gì.

May mà Vụ Trà cũng rất nhanh quên mất chuyện này, cô quen với sự trầm mặc ít lời của Sở Hà Thiên. Khi Sở Hà Thiên không nói gì, cô rất tự giác đi tham quan căn phòng của anh.

Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 88