Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 98

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Sở Hà Thiên trực tiếp cõng cô từ trên tường thành nhảy xuống. Lợi dụng lúc mọi người còn đang hò reo không chú ý đến họ, anh lặng lẽ dẫn Vụ Trà rời khỏi tường thành.

Anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t long ngữ giả Thất Khiếu, tiếp theo chắc chắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều người và chuyện. Hoặc là vinh dự, hoặc là thử thách. Nhưng hiện tại anh không muốn nghĩ gì cả, anh chỉ muốn dẫn cô gái này rời khỏi đây trước.

Dẫn cô gái đã mệt đến tột cùng này đi nghỉ ngơi.

Trên tường thành, người hàng xóm chú ý thấy hai người rời đi, theo bản năng đưa tay "Ê" một tiếng, đang định gọi người thì bị Ngưng Đóa nhanh tay lanh mắt kéo lại.

Người hàng xóm nói giọng thẳng thắn như thép lên tiếng: "Sao Sở ca của tôi lại đi rồi? Cũng không gọi chúng ta?"

Lúc đến thì vẫn là Sở huynh đệ, lúc này đã biến thành Sở ca.

Ngưng Đóa thầm đảo mắt, không khách khí nói: "Kêu anh làm gì? Kêu anh để thử xem độ sáng bóng đèn của anh cao đến mức nào à?"

Người hàng xóm mất hai giây mới hiểu cô ấy nói gì, lập tức vẻ mặt bị đả kích lớn, diễn kịch nói: "Sở ca của tôi sao có thể là người trọng sắc khinh bạn chứ!"

Khi người ta một tay xách anh đến đây thì không thấy giữa các người có cái gì là "bạn" bè hết.

Ngưng Đóa chịu không nổi cái trí tuệ thiểu năng này, trực tiếp quay đầu nhìn xuống thành, không thèm để ý đến anh ta.

Những người khác trên tường thành sau khi hò reo cũng phát hiện công thần lớn nhất trong trận chiến này đã biến mất, lập tức có người hô: "Huynh đệ đồ long ngữ giả đâu rồi?"

"Ủa? Vừa nãy còn ở đây mà?"

"Đi rồi à?"

"Đi rồi sao? Có ai quen huynh đệ đó không?"

"Cũng chưa từng nghe nói Lăng Thành chúng ta có cao thủ nào có thể một mình đấu long ngữ giả Thất Khiếu cả? Đừng nói là cao thủ đi ngang qua đó nha."

"Không đúng không đúng, tôi thấy anh ấy từ trong thành đến, còn đi cùng người Lăng Thành chúng ta mà."

"Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ!"

"Có ai quen cao thủ đó không?"

Trong tiếng tìm người hỗn loạn, Ngưng Đóa lặng lẽ nhìn xuống tường thành, trầm mặc không nói.

Người hàng xóm lúc này cũng giữ thái độ nhất quán với cô, không ngu đến mức giơ tay nói mình quen người.

Rõ ràng Sở ca tạm thời không muốn người khác tìm anh ấy mà!

Sau một lúc lâu, Ngưng Đóa đột nhiên nói: "Anh cũng không tệ lắm, tên gì vậy?"

Người hàng xóm "À" một tiếng, hắc hắc cười gãi đầu, trả lời: "Nghiêm Tầm."

Nghiêm Tầm.

Đúng là từ tên đến họ đều không phù hợp với cái tính cách ngốc nghếch của anh ta.

Ngưng Đóa miễn cưỡng mở miệng tự giới thiệu: "Ngưng Đóa."

Vụ Trà được Sở Hà Thiên cõng trên lưng nhanh chóng chạy vội, cô mệt đến mức suýt gục trên vai anh mà ngủ thiếp đi.

Mắt vừa nhắm, buồn ngủ m.ô.n.g lung, cô đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, chợt bừng tỉnh mở mắt, vội vàng vỗ vai anh hỏi: "Chúng ta cứ thế đi rồi, bên tường thành đó thì sao?"

Sở Hà Thiên cực nhanh chạy vội, hơi thở vẫn ổn định: "Có người giải quyết hậu quả, không cần chúng ta."

Vụ Trà lại hỏi: "Vậy con long ngữ giả mà anh đã g.i.ế.c thì sao? Anh không ở đó, t.h.i t.h.ể sẽ không bị người khác nhân cơ hội nhặt đi chứ?"

Sở Hà Thiên: "Trước khi anh đi, không ai dám động vào t.h.i t.h.ể đó."

Vụ Trà liền yên tâm.

Nhưng cô vẫn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, nhưng lại mệt muốn chết, đầu óc mơ hồ, lập tức không nhớ nổi điều gì cả.

Cấp bậc của Vụ Trà không cao, dị năng và thể lực lại thường xuyên bị sử dụng quá mức, kiểu mệt mỏi đó là cả về tinh thần và thể chất. Khi chiến đấu cô vẫn có thể duy trì trạng thái bình thường, nhưng sau khi chiến đấu kết thúc thì cảm giác mệt mỏi ập đến dữ dội. Cô muốn giữ tỉnh táo cũng không làm được, không đợi Sở Hà Thiên cõng cô về nhà, cô trực tiếp gục trên lưng Sở Hà Thiên ngủ thiếp đi.

Sở Hà Thiên nhận ra cô đã ngủ, lập tức chậm lại bước chân, khi chạy vội gần như không hề d.a.o động.

Anh đưa cô về chỗ ở của cô, đặt cô lên giường, sau đó cứ thế đứng bên mép giường lặng lẽ nhìn cô.

Ni Ni, bị Sở Hà Thiên bỏ quên trên tường thành, lúc này cũng theo về. Sau khi bay vào từ ban công, nó tức giận kêu một tiếng về phía Sở Hà Thiên.

Ở Mạt Thế Trở Thành Cẩm Lý Hình Người

Chương 98