PHÉP CHUYỂN DỜI CỦA TIỂU SƯ MUỘI

Chap 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mũi tên đó được làm từ lông đuôi của chim ưng, được tẩm linh lực, có thể xuyên thủng lớp bảo vệ của yêu tà thông thường.

Ta nhìn mũi tên gãy, trong lồng n.g.ự.c truyền đến một trận đau nhói, như thể gân cốt bị người ta xé toạc.

5.

Nhưng trên mặt ta vẫn bình tĩnh: “Tam sư huynh, ta bị cấm túc ở đây, làm sao có thể đi bẻ gãy mũi tên của tiểu sư muội?”

“Không phải ngươi thì là ai?” Huyền Trần giận dữ nói: “Trừ ngươi ra, không ai lại nhắm vào nàng ấy như vậy!”

“Nàng ta nói phải thì là phải sao?” Ta cười lạnh.

“Ngươi câm miệng!” Huyền Trần chỉ vào ta, vẻ mặt ghê tởm: “Nguyệt Nhi tâm địa lương thiện, sao có thể nói dối?”

“Ngược lại là ngươi, tâm tư độc ác, đố kỵ thành tính!” Hắn nói xong quay người bỏ đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn ta một cái.

Cơn đau nhói ở n.g.ự.c ta càng lúc càng dữ dội, nhìn thấy bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, ta không thể kìm được mà co quắp trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Sự phản phệ của mũi tên này, so với bất kỳ lần nào trước đây đều mãnh liệt hơn.

Ta gắng gượng bò dậy, từ trong tay áo lấy ra một mảnh đồng xanh. Đây là thứ ta mang từ kho ra trước đó, vẫn luôn mang theo bên mình.

Ta nhìn mảnh vỡ, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết.

Minh Nguyệt đã trở thành sự tồn tại được mọi người trong sư môn nâng niu. Nàng ta có vẻ ngoài thanh tú, nói chuyện lại dịu dàng. Ai nhìn cũng sinh lòng thương xót.

Khi tu luyện buổi sáng, nàng ta cầm kiếm gỗ đào đứng không vững đ.â.m vào người ta, kiếm của ta tuột tay bay ra, đập vào bậc đá gãy làm đôi.

Cơn đau dữ dội như xương cánh tay bị bẻ gãy ở kiếp trước lập tức ập đến, ta rên khẽ một tiếng cúi người xuống.

“Ối chà! Sư tỷ không sao chứ?” Minh Nguyệt vội vàng đỡ ta dậy, hốc mắt đỏ hoe: “Đều tại muội không tốt, muội không cố ý…”

“Minh Nguyệt muội không sao chứ? Không bị kiếm làm bị thương chứ?” Đại sư huynh Huyền Phong là người đầu tiên xông tới, trước tiên kiểm tra xem Minh Nguyệt có bị thương không, xác nhận nàng ta không sao mới cau mày nhìn ta: “A Thanh, chỉ là một thanh kiếm thôi, sao lại bất cẩn như vậy? Minh Nguyệt mới đến, muội nên nhường nhịn nàng ấy nhiều hơn.”

“Là nàng ta đ.â.m vào ta.” Ta tức cười, nén đau đứng thẳng dậy, cánh tay vẫn âm ỉ đau.

“Sư tỷ sao có thể nói vậy …” Minh Nguyệt cắn môi, nước mắt tí tách rơi xuống: “Muội biết tỷ không thích muội, nhưng muội thực sự không cố ý…”

“Đủ rồi!” Huyền Phong trầm mặt: “A Thanh, muội càng ngày càng quá đáng rồi!”

“Minh Nguyệt đã xin lỗi rồi mà muội vẫn còn cố chấp không buông? Đi chép Thanh Tâm Chú một trăm lần, tự kiểm điểm cho tốt!”

Ta chậm rãi nhắm mắt lại, rõ ràng không phải lỗi của ta, nhưng hắn lại như bị mù.

Huyền Phong là đệ tử đắc ý nhất dưới trướng sư phụ, kiếm thuật của hắn đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, trong sư môn từ trước đến nay đều nói một không hai.

Kiếp trước hắn đã thiên vị Minh Nguyệt, luôn cảm thấy ta là Đại sư tỷ quá nghiêm khắc với sư muội, giờ đây càng không phân biệt phải trái.

“Vâng, Đại sư huynh.” Khi ta mở mắt ra, giọng nói đã bình tĩnh không chút gợn sóng, thậm chí hơi cụp mi mắt, tỏ ra thuận theo: “Sư muội mới đến, là ta làm sư tỷ không đủ bao dung, đã làm phiền sư huynh, cũng làm sư muội chịu tủi thân.”

Minh Nguyệt rõ ràng không ngờ ta lại đột nhiên nhượng bộ, nhất thời ngây người, động tác rơi nước mắt cũng dừng lại nửa nhịp, ánh mắt nhìn ta thêm vài phần dò xét.

Huyền Phong ngược lại thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dịu đi vài phần: “Muội hiểu là tốt rồi, mau đi chép kinh đi, chép xong trong lòng sẽ thanh tịnh hơn.”

Hắn vừa nói, tự nhiên tiếp lấy vỏ kiếm trong tay Minh Nguyệt, giọng điệu dịu đi rất nhiều: “Sư muội đừng sợ, ta dẫn muội đến phòng kiếm chọn một thanh kiếm nhẹ nhàng hơn, tránh để lại vô ý làm người khác bị thương.”

“Đa tạ Đại sư huynh!” Minh Nguyệt lập tức đổi sang vẻ mặt rụt rè, khóe mắt lại như có như không quét qua cánh tay chảy m.á.u của ta.

Ta quay người đi về phía Tàng Kinh Các, vết thương trên cánh tay vẫn còn rỉ máu.

Vì sao Huyền Phong lại thiên vị Minh Nguyệt?

Kiếp trước ta chỉ nghĩ là Minh Nguyệt quá giỏi giả vờ, giờ nghĩ lại, e rằng không đơn giản như vậy.

6.

Sư phụ coi trọng cơ thể Minh Nguyệt.

Huyền Phong là đệ tử sư phụ tin tưởng nhất, liệu hắn có biết điều gì từ sớm không?

Đang suy nghĩ, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Minh Nguyệt bưng một bát thuốc đi vào.

"Sư tỷ, muội mang thuốc đến cho tỷ đây, chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi." Nàng ta đặt bát thuốc xuống bàn, đầu ngón tay vô tình chạm vào tờ giấy Tuyên Thành ta đang trải ra, mực tức khắc loang ra một vệt nhỏ.

Ta ngước mắt nhìn nàng, bỗng nhiên mỉm cười: "Sư muội có lòng rồi."

Minh Nguyệt bị nụ cười của ta làm cho ngẩn người.

"Thật ra ta biết, sư muội không cố ý." Ta cầm bút lên, chấm mực, giọng điệu bình thản.

Sắc mặt Minh Nguyệt biến đổi nhỏ đến không thể nhận ra.

"Đại sư huynh nói đúng, ta nên nhường nhịn muội nhiều hơn." Ta vừa chép kinh, vừa nghe Minh Nguyệt luyên thuyên bên cạnh.

Nàng ta càng tỏ ra vô tội, ta càng rõ, bát thuốc này e rằng không có gì tốt lành.

PHÉP CHUYỂN DỜI CỦA TIỂU SƯ MUỘI

Chap 4